Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 97: Chương 97: Chương 74




“Cậu gạt tớ-----”

Giọng nói tức giận, quả đấm vừa nhanh vừa vội, không có ý hạ thủ lưu tình chút nào.

Lục Tử Viễn chưa từng tức giận như vậy, quả đấm của anh hung hăng đánh vào khuôn mặt của Lãnh Nhiên, một quyền trúng ngay mục tiêu, ánh mắt của anh nhìn anh ta giống như người xa lạ, không có chút nhiệt độ nào.

Lục Tử Viễn luôn tao nhã, nhưng mà giờ phút này, ánh mắt của anh lạnh đến nỗi làm cho lòng người kinh sợ.

Chưa từng nghĩ tới, Lãnh Nhiên lại giấu anh chuyện này, thậm chí còn nói dối anh. Chuyện này, chắc chắn không phải là vô ý, mà là cố ý.

Rốt cuộc Lãnh Nhiên đang làm gì? Hoặc là có mục đích gì?

Anh nên sớm phát hiện có cái gì đó không đúng, nhưng mà anh không có cách nào tin tưởng Lãnh Nhiên nữa. Dù sao quan hệ của hai người bọn họ tốt như vậy, bọn họ lại hợp nhau như vậy.

“Tại sao lại gạt tớ?” Tờ giấy màu trắng bay xuống, rơi đầy dưới đất trong phòng làm việc, giống như bông tuyết, rực rỡ, phất phới đầy trời.

Lãnh Nhiên đưa tay cầm một tờ giấy đang bay trước mặt mình, “.....” Vẻ mặt của anh ta chấn động, đầu ngón tay đang cầm tờ giấy trắng bệch, ánh mắt nhất thời trở nên có chút ngưng trọng.

Lục Tử Viễn vẫn phát hiện? Anh cho là anh đã giấu rất tốt, chuyện này sẽ không có ai phát hiện nữa, nhưng mà bây giờ lại bị phát hiện, hơn nữa còn là Lục Tử Viễn tự điều tra ra.

Không khí đọng lại rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đầy tức giận và tiếng nắm đấm kêu răng rắc của Lục Tử Viễn, “Uổng công tớ tin tưởng cậu như vậy, tớ tin sai cậu rồi phải không? Lãnh Nhiên.....”

Không nên dễ dàng tin tưởng người như anh ta có đúng không?

Nhưng mà, nếu như ngay cả Lãnh Nhiên anh cũng không thể tin tưởng, như vậy, còn có ai đáng tin cậy sao?

Trời mới biết mấy tháng nay anh đã trải qua như thế nào, mỗi ngày anh chạy khắp nơi, chạy qua tất cả các nơi mà Y Y muốn đi trước kia, mỗi một nơi đều tự mình đi bộ du lịch, không ngồi xe, cho dù có mệt mỏi, bắp chân giống như muốn đứt ra, anh cũng không dám dừng bước.

Bởi vì, chỉ cần dừng lại, trong đầu của anh sẽ vang lên giọng nói của Y Y.

“Anh Viễn, anh mau tới đây!”

“Anh Viễn.....”

Không biết là bao nhiêu lần, anh thấy cô giống như đang xuất hiện ở trước mặt của anh, đứng đối diện anh mỉm cười, vẫy tay, nhưng lúc anh kích động nhào qua, không bắt được cái gì cả, chỉ còn một mình anh, ôm ở trong lòng, chẳng qua chỉ là không khí. Tất cả những thứ ở trước mắt, chẳng qua đều là ảo ảnh mà thôi.

“Xin lỗi.....” Lãnh Nhiên cúi đầu, không có bất kỳ lời giải thích nào, trong giọng nói chỉ có bất đắc dĩ và một ít tiếc nuối. A Viễn! Có lẽ là sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!

Anh che giấu chuyện Ninh Noãn Dương là Lăng Y Y, anh mất đi sự tín nhiệm của A Viễn. Nhưng mà, anh là có nguyên nhân.

“Tớ không muốn nghe cậu nói xin lỗi, tớ muốn biết tại sao cậu lại làm vậy?” Tại sao rõ ràng kết quả xét nghiệm không phải là của Y Y, Lãnh Nhiên lại cố ý nói cho anh biết, đó là tro cốt của Y Y.

Anh chưa từng nghi ngờ qua, nhưng mà lúc biết mình bị lừa, trái tim đã vỡ nát lại bị khoét thêm một dao. Nếu như không biết Y Y chưa chết, nỗi đau ở trong tim, không có cách nào khép lại.

Lãnh Nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, hồi lâu, giống như là đã một quyết tâm rất lớn, khẽ nói: “Ba của Lăng Y Y có ân với ba của tớ, tớ đã đồng ý với ba của tớ, sẽ báo đáp Lăng gia.” Nếu như nói ngày thường Lãnh Nhiên kiêu ngạo mang theo vẻ khí phách, thì lúc này anh thu lại hết nhuệ khí còn lại, “Lăng gia không còn, tớ nhất định phải chăm sóc Lăng Y Y thật tốt, không, phải là Ninh Noãn Dương mới đúng.”

Cho dù bây giờ tên của cô là gì, cũng không sao, chuyện anh cần làm, chỉ là chăm sóc cô thật tốt mà thôi.

“Y Y là vợ chưa cưới của tớ, tớ sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Giọng nói của Lục Tử Viễn run run, ngay cả chính mình cũng phân biệt không rõ, rốt cuộc là đau lòng hay là vui mừng. Y Y chưa chết, anh nên vui vẻ mới đúng. Nhưng mà, bây giờ chuyện lại không đơn giản như vậy, cô không nhớ anh, hơn nữa cô còn gả cho Đỗ Ngự Đình.

Tất cả những thứ này, hình như trở nên khó phân biệt hơn.

Anh không chắc, có thể thành công mang Y Y ở bên cạnh Đỗ Ngự Đình đi, Y Y bị mất trí nhớ, không hề nhớ anh, cũng không hề gọi anh là anh Viễn.

Lãnh Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu nói: “A Viễn, chuyện tớ cần làm chính là để cho cô ấy sống rất tốt, rất hạnh phúc, mà ai mang lại hạnh phúc cho cô ấy, cũng không quan trọng. Đỗ Ngự Đình đối xử với cô ấy rất tốt, bây giờ, cô ấy đã rất hạnh phúc.” Cho nên, anh sẽ trông coi ở bên cạnh, sẽ không để cho bất cứ ai phá hoại hạnh phúc của cô.

“Tớ sẽ làm cho cô ấy trở về bên cạnh tớ một lần nữa , chỉ có tớ, mới mang lại hạnh phúc cho cô ấy.” Vẻ mặt của Lục Tử Viễn vô cùng kiên định, nếu như không có Y Y, cuộc sống của anh còn ý nghĩa gì nữa. Anh không thể mất đi cô, tuyệt đối không thể.

“Cô ấy mang thai rồi.” Lãnh Nhiên khẽ nói, hơi thở dài. Không biết rốt cuộc đây là tin tốt hay là tin xấu, có người vui lại có người buồn.

Cái này không khác gì sấm sét giữa trời quang, rơi xuống đầu của Lục Tử Viễn, tai của anh ù đi.

“Cậu nói gì?”

Lục Tử Viễn kinh ngạc đứng yên tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Nhiên, chỉ cảm thấy tiếng vù vù trong đầu.

Anh nghe nhầm rồi, nhất định là nghe nhầm rồi.

Lãnh Nhiên có chút không đành lòng nhắm mắt, khẽ nói lại vô cùng rõ ràng: “Ninh Noãn Dương mang thai rồi.”

Ầm-----

Đầu của Lục Tử Viễn trống rỗng, thân thể to lớn không ngừng run rẩy, con ngươi hoảng sợ đến nỗi phóng to ra, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Cậu, cậu đang nói gì vậy?” Môi mỏng không chút huyết sắc, đôi môi của anh không ngừng run rẩy.

“Không, sẽ không.....” Anh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt mê hoặc lòng người, “Lãnh Nhiên, tớ sẽ không tin cậu nữa.”

Lần này, anh không muốn tin tưởng Lãnh Nhiên nữa.

Lãnh Nhiên là kẻ lừa gạt, là kẻ lừa gạt.

Y Y đã đồng ý với anh, nhất định sẽ gả cho anh. Bọn họ phải ở bên nhau, phải hạnh phúc cả đời, cô sẽ không quên.

Cho dù, cho dù cô thật sự quên mất, anh sẽ nghĩ cách làm cho cô nhớ lại.

“Lãnh Nhiên..... Lần này, tớ sẽ không tin tưởng cậu nữa.” Giọng nói của Lục Tử Viễn nhẹ nhàng, khẽ cười, tràn đầy sự khát khao hạnh phúc.

“A Viễn, cậu.....”

“Sẽ không tin tưởng cậu nữa.” Lục Tử Viễn lắc đầu, cười, xoay người rời đi.

Anh không muốn nhát gan như vậy nữa, hạnh phúc của anh, anh nhất định sẽ đạt được.

. . . . . . . . . . . . .

“Đỗ lão phu nhân!” Y tá nhỏ lộ ra vẻ mặt lo sợ bất an, nửa cúi đầu, nhìn lão phu nhân khí thế bất thường ở trước mắt.

“Tình hình của cô ta thế nào rồi?” Uông Tuyết Thảo đỡ lão phu nhân, mặc dù tuổi đã bảy mươi tuổi, nhưng khí thế hết sức tốt. Bà hỏi “cô ta”, tự nhiên là chỉ Ninh Noãn Dương, từ khi vào bệnh viện nha đầu kia vẫn chưa trở về, nghe nói là tình hình không tốt lắm.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cô ấy.....” Y tá nhỏ có vẻ sợ hãi khí thế của lão phu nhân, lúc nói chuyện khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi. Đều nghe nói lão phu nhân rất dọa người, hôm nay vừa thấy, quả nhiên rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn truyền thuyết mấy lần.

“Không được gọi cô ta là thiếu phu nhân!” Giọng nói của lão phu nhân khiển trách, trầm mặt, rõ ràng có chút không vui.

“Dạ, dạ, Ninh tiểu thư, cô ấy.....” Bị lão phu nhân quát lớn như vậy, y tá nhỏ bị dọa đến nỗi không nói nên lời. Tại sao rõ ràng là tuổi của lão phu nhân xấp xỉ tuổi của bà nội cô ta, nhìn qua cũng không thấy hiền lành một chút nào, bộ dạng còn đáng sợ hơn thiếu gia.

“Cô ta thế nào rồi?” Uông Tuyết Thảo đứng ở bên cạnh không kiên nhẫn, luôn miệng hỏi. Hôm nay Uông Tuyết Thảo cố ý tỉ mỉ ăn mặc, một thân áo da cừu màu trắng, túi xách trong tay là túi mới nhất được đặt ở Paris, trong chuyện ăn mặc, cô ta đều dốc hết sức. Cho dù là quần áo đắc tiền, giày đắc tiền, cô ta cũng chịu mua, cô ta tin chắc, một người con gái biết cách ăn mặc, mới có thể giành được sự vui vẻ của người đàn ông.

Không thể phủ nhận, cô ta có rất nhiều quần áo, nhưng mà lại không giỏi việc nhà.

Ninh Noãn Dương, chết là tốt nhất! Đây là ý nghĩ trong đáy lòng của cô ta.

“Cô ấy, cô ấy.....” Y tá nhỏ bị dọa sợ đến nỗi không nói nên lời.

“Thôi đi, chúng ta vào trong xem một chút.” Lão phu nhân cau mày đi vào.

“Lão phu nhân, thiếu gia đã phân phó, bất kỳ ai cũng không được vào quấy rầy thiếu phu nhân nghỉ ngơi.” Y tá nhỏ rốt cuộc cũng lấy được dũng khí nói đầy đủ một câu, thiếu gia liên tục dặn dò, bất kỳ ai, cũng không thể vào xem thiếu phu nhân, đế tránh ảnh hưởng tới thiếu phu nhân nghỉ ngơi.

Nếu như thiếu gia trở lại phát hiện, cô nên ăn nói thế nào với thiếu gia, cô cũng rất sợ thiếu gia.

“Câm miệng!” Lão phu nhân nổi giận, giọng nói bỗng nhiên cao quãng tám, trên mặt càng trở nên uy nghiêm hơn: “Tôi là bà nội của nó, chẳng lẽ ngay cả tôi cũng không được vào?” Lão phu nhân vừa nói, đi nhanh vào trong, dáng vẻ kia không giống với một bà lão bảy mươi tuổi một chút nào.

Y tá nhỏ không dám ngăn cản, gấp đến nỗi giậm chân. Xong rồi, nếu như thiếu gia trở lại, cô nhất định sẽ rất thảm.

Lão phu nhân và Uông Tuyết Thảo hung hăng đi vào, bên trong phòng bày vài dụng cụ cỡ lớn, Ninh Noãn Dương đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường. Nghe giọng nói, cô cố hết mở mắt ra.

“Lão phu nhân, bà đã tới.” Ninh Noãn Dương vừa tỉnh dậy liền thấy có hai người ở trong phòng, bị dọa sợ. Nhưng mà, cô rất nhanh liền bình tĩnh lại, bây giờ cô là bệnh nhân, không sợ, không sợ, một bà lão mà thôi, tại sao cô lại sợ thành như vậy.

Lão phu nhân cau mày, không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Ninh Noãn Dương. Nhìn bộ dạng của nha đầu này, vẻ mặt quả nhiên là không tốt lắm, hơn nữa nói chuyện cũng rất yếu ớt, chẳng lẽ là thật sự bệnh đến không có thuốc chữa rồi.

Thật ra thì, hai ngày nay Ninh Noãn Dương chỉ là nôn ọe nghiêm trọng, nôn rất lợi hại, lại ăn không được bao nhiêu đồ ăn, cho nên sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.

Nhưng mà lão phu nhân là người vô cùng thông minh, cho dù là tận mắt thấy dáng vẻ bệnh của Ninh Noãn Dương, nhưng bà vẫn nghi ngờ như cũ.

Đáy lòng của Ninh Noãn Dương cười nhạo, xem ra hai người này tới xem cô có thật sự chết hay không. Nếu như vậy, tại sao cô có thể để cho bọn họ thất vọng, phối hợp diễn trò với bọn họ mới là chuyện đúng đắn!

“Tôi, tôi khát nước, muốn uống nước.” Ninh Noãn Dương giấu suy nghĩ, vẻ mặt suy yếu đưa tay ra từ trong chăn, muốn lấy cái ly trên bàn nhỏ. Nếu hai người muốn nhìn, cô lại giả bộ cho giống một chút. “Nước.....” Cô cố mấy phút, cũng không tới gần nước.

“Tôi đưa cho cô.” Ánh mắt của lão phu nhân ra hiệu, Uông Tuyết Thảo bất đắc dĩ cầm ly nước ở một bên, rót nước xong, đưa vào trong tay của Ninh Noãn Dương.

“Cám ơn.” Ninh Noãn Dương gật đầu, tay cầm cái ly run run, cô thở gấp, cố hết sức đưa cái ly tới khóe miệng. Nếu đã diễn trò, vậy phải diễn tốt một chút mới không làm người xem thất vọng.

Bỗng nhiên, dạ dày xông lên cảm giác buồn nôn, xong rồi, mặt của cô liền biến sắc, nếu như nôn, lão phu nhân là người thông minh như vậy, nhất định sẽ nghi ngờ.

Cô cố gắng chịu đựng, “Bịch-----” Cái ly ở trong tay rơi xuống đất.

“A-----”

Uông Tuyết Thảo sợ hãi kêu lên, nhảy lên tránh ly nước đập vào chân của cô ta, nhưng mà bởi vì giày cao gót ở dưới chân quá cao, khó né tránh, toàn bộ nước còn lại đổ vào chân của cô ta.

“Giày của tôi-----” Cô ta sợ hãi kêu lên, ngây người nhìn đôi giày vừa mới mang, “Ninh Noãn Dương, cô cố ý, có đúng không?” Cô ta cắn răng nghiến lợi nhìn Ninh Noãn Dương.

Đôi giày này, đôi giày này cô ta đã tốn rất nhiều tiền, nhờ rất nhiều người, thật vất vả mới mua được, đây là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng Vi An, cô ta vẫn không nỡ mang. Hôm nay, ly nước của Ninh Noãn Dương, lại đổ lên trên giày.

Toàn bộ mặt giày tơ lụa màu xanh bị đổ ướt, bên trong giày toàn là nước. Đôi giày này, cô ta còn chuẩn bị mang lúc tham gia yến hội, cô ta đã sớm khoe với hội chị em, cô ta mời nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng Vi An thiết kế giày cho cô ta, nếu như không thể mang đi, cô ta nhất định sẽ bị cười nhạo.

Đều do Ninh Noãn Dương.

“Tôi.... Tôi không có.” Vẻ mặt của Ninh Noãn Dương “hoảng sợ” lắc đầu, suy yếu ngã về trên gối đầu, vẻ mặt càng tái nhợt hơn. ****, cô rất muốn nôn, nhưng mà còn phải cố gắng đè nén.

Mang thai đúng là chuyện cực khổ, đã lâu rồi cô chưa được ăn ngon.

“Cô rõ ràng là cố ý.” Uông Tuyết Thảo tức giận, bước lên, nắm lấy quần áo của Ninh Noãn Dương, tùy tiện lắc: “Cô cố ý có phải không?”

Lão phu nhân đứng nhìn ở một bên, mắt thấy vẻ mặt của Ninh Noãn Dương càng ngày càng khó coi, bà cũng không lên tiếng ngăn cản, nếu như Ninh Noãn Dương thật sự chết đi, ngược lại bà sẽ ít đi một cái phiền toái.

Hơn nữa, người cũng không phải là do bà giết.

“Dưỡng khí, dưỡng khí.....” Ninh Noãn Dương còn ngại chơi chưa đủ, vừa thở gấp, vừa đưa tay lấy cái chụp dưỡng khí trên đầu giường, thật ra thì cô chưa dùng qua cái đồ chơi này, không biết nên dùng như thế nào!

“Dưỡng khí?” Uông Tuyết Thảo bỗng nhiên cười kỳ lạ, tốt bụng lấy cái chụp dưỡng khí cho Ninh Noãn Dương.

“Cám ơn.”

“Không cần cám ơn.” Uông Tuyết Thảo lạnh lùng xoay người, hai chân đạp lên cái ống dẫn khí, cười lạnh: “Đừng trách tôi, tôi chỉ muốn cho cô một ít sự thống khổ mà thôi.” Dù sao đoán chừng Ninh Noãn Dương sống cũng không được lâu, không bằng giải thoát cho cô sớm một chút.

Mưu sát, đây chắc chắn là mưu sát.

Ninh Noãn Dương oán hận suy nghĩ, nhưng mà cô còn phải giả bộ dáng vẻ thiếu dưỡng khí. Giả bộ, các người muốn xem, cô sẽ tiếp tục giả bộ.

“Dưỡng khí, hô hấp của tôi, hô hấp.....” Ninh Noãn Dương “thống khổ” nhắm mắt, giống như rất khó chịu giãy dụa, “Dưỡng khí-----” giống như người trước khi chết bị kích thích tiềm năng lớn nhất, bỗng nhiên ngoài dự đoán của mọi người, cô nhảy lên, bám lấy Uông Tuyết Thảo, cắn một cái vào mu bàn tay của cô ta.

“A-----”

“Ầm-----” Cửa bị đạp ra.

Là Đỗ Ngự Đình.

Anh xông tới, nặng nề đẩy Uông Tuyết Thảo. Uông Tuyết Thảo ngã xuống, ngã ngồi dưới đất, quần áo trên người bị nước ở dưới đất thấm ướt, bắp chân trắng nõn bị vụn thủy tinh cắt qua, mu bàn tay bị Ninh Noãn Dương cắn, đang chảy máu.

“A, máu.....” Cô ta hoảng sợ giơ tay, gắt gao nhìn chằm chằm máu trên mu bàn tay.

“Noãn Noãn-----” Nhìn sắc mắt của cô trắng bệch như tờ giấy, Đỗ Ngự Đình bị dọa sợ, “Noãn Noãn, em thế nào rồi?”

“Em, em, rất khó chịu.....” Ninh Noãn Dương “hơi thở mong manh” nói, lại quay về giường, còn thở gấp khóc, “Em, em có phải sắp chết rồi không? Rất khó chịu.”

“Hai người đã làm gì cô ấy?” Đỗ Ngự Đình xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ đứng ở mép giường và mảnh vụn thủy tinh ở dưới đất.

“Em.....” Uông Tuyết Thảo ngồi dưới đất, bị vẻ mặt lạnh lùng của Đỗ Ngự Đình dọa sợ, hồi lâu cũng không dám lên tiếng.

“Bọn ta chỉ là tới xem cô ta một chút.” Lão phu nhân rốt cuộc cũng là tiếp xúc với xã hội nhiều năm, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng có thể bình tĩnh, bình tĩnh giống như là không có xảy ra chuyện gì: “Bọn ta xem cũng xem rồi, con cũng đã tới, vậy bọn ta đi trước.”

Bà nhìn Uông Tuyết Thảo, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, nói: “Tuyết Thảo, chúng ta đi thôi.”

“Dạ!” Uông Tuyết Thảo cực kỳ chật vật đứng dậy, máu trên bắp chân đang chảy xuống, không dám đứng lại, vội vàng theo chân lão phu nhân đi ra ngoài.

. . . . . . . . . . . .

Ninh Noãn Dương đơn giản nói lại chuyện đã xảy ra cho Đỗ Ngự Đình nghe.

“Nôn-----”

Cô nằm ở trên giường, hai tay nắm chặt mép giường, nôn lên nôn xuống.

“Bảo bối, em thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình lo lắng, đưa tay không ngừng vỗ nhẹ lên lưng của cô, trơ mắt nhìn cô khó chịu, không giúp được việc gì, không thể giúp cô chia sẻ nỗi khổ.

Nếu như có thể, anh bằng lòng là người chịu khổ.

Nhưng mà nghĩ lại, như vậy có chút không ổn, đàn ông mang thai, quá kỳ lạ!

“Khỏe hơn chưa?” Anh đau lòng đỡ cô dậy, để cho cô dựa vào ngực của mình, “Nào, bảo bối, uống nước!” Bàn tay to lớn cầm ly nước, dịu dàng đưa tới khóe miệng của cô. Bây giờ thân phận của anh là người giúp việc, bảo mẫu, tài xế kiêm chồng, là người đàn ông tốt tuyệt thế có nhiều chức năng vào thời đại mới.

Sau khi Ninh Noãn Dương uống vài hớp, lắc đầu ý bảo không uống nữa. Chóp mũi của cô ửng đỏ, khó chịu dựa vào ngực của anh, trong lòng cuồn cuộn.

“Bảo bối, ăn một ít đồ ăn, anh kêu phòng bếp chuẩn bị cho em món cháo gà hầm bách hợp và quả sơn trà.” Cánh tay dài đưa ra, động tác của Đỗ Ngự Đình nhanh nhẹn mở hộp giữ nhiệt trên bàn, đổ ra một cái chén nhỏ, “Nào, anh đút cho em.” Anh muốn nuôi cô đến trắng trẻo mập mạp, nếu đại bảo bối không có dinh dưỡng, tiểu bảo bối trong bụng cũng sẽ không có dinh dưỡng, anh không muốn con của bọn họ sinh ra đã xấu xí.

“Em không đói bụng.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, nghe mùi cháo gà trong không khí, trong lòng cuồn cuộn. Cô đè nén sự khó chịu trong lòng, cũng kiên quyết không mở miệng ăn đồ ăn, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ nôn ra.

“Ăn một chút, em thử xem có hợp khẩu vị của em hay không?” Đỗ Ngự Đình dịu dàng dụ dỗ, “Cục cưng, cái này ăn rất ngon, anh ăn trước cho em xem.” Anh mở miệng cắn một ít bách hợp màu trắng trên cái muỗng, khen ngợi: “Ừm, thật sự là ăn rất ngon.”

“Nào, ăn một chút.” Cái muỗng được đưa tới khóe miệng của cô.

Trong cái muỗng, một ít thịt gà trên cháo gà màu vàng, còn có mấy miếng bách hợp màu trắng.

Ninh Noãn Dương mở miệng, cháo gà tiếp xúc với đầu lưỡi, mùi dầu mỡ nồng nặc càng kích thích vị giác của cô hơn, “Nôn-----” Cô vội vàng đẩy tay của anh, nằm xuống, nôn ra.

“Bảo bối!” Đỗ Ngự Đình ném cái chén, gấp đến nỗi không biết làm sao mới tốt! Tay và chân không biết nên để ở đâu mới phải, anh ôm cô, vuốt ve bụng của cô, hung dữ uy hiếp: “Tiểu tử thúi, cô lại quấy rối ở bên trong, cẩn thận ra ngoài ba đánh chết con.”

Nhìn bộ dáng khó chịu của cô, anh hận không thể đánh vài cái vào mông của vật nhỏ trong bụng của cô mới phải.

“Nói bậy-----” Ninh Noãn Dương vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bộ dạng trẻ con của anh, “Nó là con của anh đấy, anh nỡ đánh sao? Hơn nữa, tại sao anh lại dám chắc nhất định sẽ là con trai?” Hiện tại bảo bảo quá nhỏ, hoàn toàn không thể kiểm tra giới tính, nếu như có thể, cô tình nguyện đó là con gái.

Con gái nhỏ ăn mặc sẽ rất tốt, hơn nữa con trai rất nghịch ngợm, ngộ nhỡ sinh ra một tiểu bá vương, không phải là sẽ xong rồi sao!

“Ai bảo nó làm cho em khó chịu như vậy?” Đỗ Ngự Đình cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cái bụng của cô, giống như đang so tài cùng với tên tiểu tử trong bụng, “Sau khi ra ngoài đánh vào cái mông nhỏ trước rồi hãy nói chuyện.”

Dám bắt nạt vợ của anh, đánh rồi hãy nói!

Cho dù là con trai hay con gái, cũng không quan trọng bằng vợ.

“Anh dám-----” Ninh Noãn Dương làm nũng, cố ý hung ác nhìn anh, uy hiếp: “Nếu như anh dám đánh nó, em sẽ mang nó đi, không nhận anh là ba.”

“Không cho!” Đỗ Ngự Đình bá đạo ôm cô, ôm thật chặt, “Ngoại trừ bên cạnh anh, chỗ nào em cũng không được đi.” Anh cúi đầu, hôn lên môi của cô, “Ngoan, để cho anh hôn là được rồi.” Ở bệnh viện, anh không dám làm chuyện càn rỡ, dù sao cũng không dễ dàng như ở nhà, coi như là bây giờ thèm, cũng chỉ hôn hôn sờ sờ cho đỡ thèm.

“Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy.” Ninh Noãn Dương giãy dụa cơ thể, né tránh môi của anh.

“Sẽ không-----”

Lời nói còn chưa dừng, lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.