Edit: Hà Bạng
Đêm nay tại khách sạn Giả Nhật Kim Tước thuộc tập đoàn D.S vô cùng náo nhiệt, một bữa tiệc long trọng đang được cử hành - Tổng giám đốc tiền nhiệm của D.S Đỗ Văn Hiên cùng phu nhân Tống Ngọc Tinh kỉ niệm 30 năm ngày cưới.
Bên trong phòng tiệc đèn sáng rực rỡ, tường dát giấy vàng, sàn trải thảm đỏ, dàn nhạc giao hưởng chuyên nghiệp chơi nhạc, không một chỗ nào là không thể hiện sự sa hoa quyền quý. Đến tham dự buổi tiệc đều là những người có danh tiếng trên thương trường, hoặc là váy áo hàng hiệu hoặc là giày tây đi qua đi lại nhộn nhạo rộn ràng giữa đám người, trên tay cầm ly rượi, trên mặt cười xã giao.
Bên cạnh cột tròn trên tầng hai, một người đàn ông vóc người cao lớn đang nhíu mày, trên mặt lộ rõ sự không kiên nhẫn, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Còn bao lâu nữa thì kết thúc?”
Trán lão quản gia đứng ở bên cạnh nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, thận trọng nhìn sắc mặt người đàn ông trẻ tuổi rồi đáp: “Thiếu gia, bây giờ mới vừa bắt đầu thôi!”
Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông dường như càng thêm không vui, anh cúi đầu, nhấp một ngụm trong ly cocktail màu lam thẫm, khuôn mặt lạnh lùng bấy giờ mới xuất hiện một chút thả lỏng. Anh chính là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người đêm nay, là nhân vật truyền kỳ trong miệng mọi người, là người mà trong thương giới vốn có danh xưng “Diêm vương lãnh huyết” Đỗ Ngự Đình. Nghe đồn tài bắn súng của Đỗ Ngự Đình từ lúc 5 tuổi đã bách phát bách trúng, lúc 10 tuổi thì tự học hết chương trình bậc đại học, chưa từng đến trường một ngày nào, chỉ số thông minh không phải người bình thường có thể so sánh được. Năm đó lúc tiếp nhận D.S anh mới hơn 22, lại có thể thành công giúp D.S chuyển mình hơn nữa còn hoàn toàn tẩy trắng.
Đời trước Tập đoàn D.S vốn là Bang Thiên Minh, là hắc bang số một số hai trên giang hồ, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Ngự Đình không chỉ thành công chuyển thành xí nghiệp làm ăn, hơn nữa còn có xưởng chế tạo quân sự của riêng mình, có thể sản xuất và tiêu thụ vũ khí một cách hợp pháp, phạm vi liên quan tới rất nhiều người, thực lực không thể coi thường.
“Ôi, sao mãi không thấy Đỗ Ngự Đình?” Vẻ mặt thiên kim Tập đoàn nhà họ Lưu ai oán nhìn xung quanh, chỉ là nhìn mãi cũng không thấy được một chút bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia.
“Phải rồi, nghe nói anh ấy rất thích màu đỏ, nên tôi đã phải cố tình mặc bộ váy hiệu JF đắt tiền này tới.” Một cô gái mặc bộ lễ phục màu đỏ trên người, đã có chút nản lòng.
“Cứ thử tìm xem…”
Đỗ Ngự Đình nhàn nhã tựa vào sau cột trụ lớn, lợi dụng cột to tròn che giấu chính mình thật kỹ, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn đám con gái đang ríu rít cách đó không xa, trong lòng cười nhạo: Ngực lớn mà không có não. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve bình thủy tinh nhỏ bỏ túi trên cổ tay, bên trong là một đóa hoa xuân nho nhỏ, mặc dù đã hái xuống khỏi cành, nhưng đóa hoa vẫn giữ nguyên vẻ đẹp như lúc mới gặp ban đầu. Hai mươi ba năm, anh chưa từng để nó rời khỏi mình, nhìn thấy nó, anh sẽ nghĩ đến bóng dáng nhỏ bé kia, cả đôi mắt ngấn nước khiến ngưới khác phải yêu thương.
Y Y, anh đã trở về, tối nay, em có xuất hiện tại nơi này hay không?
Bỗng nhiên có người từ phía sau vỗ vỗ bờ vai anh, Đỗ Ngự Đình xoay người: “Dật Cảnh?”
An Dật Cảnh nhàn nhã bưng ly rượu, một bộ tây trang lấp lánh lóe sáng chói mắt màu lam đậm, phối với quần jean màu hồng, dưới chân xỏ đôi ủng da trâu ngắn, đây là mode thời trang mới nhất hiện nay, nhưng đặt ở trong bữa tiệc sang trọng lần này có vẻ không được hợp cho lắm. An Dật Cảnh dĩ nhiên sẽ không để ý mấy chuyện này, trên mặt anh ta đầy vẻ thong dong tự đắc bưng ly rượu: “Thế nào? Một mình lánh nạn ở chỗ này?”
Đỗ Ngự Đình lắc đầu, uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly: “Thật ra là tớ đang tránh sự thanh nhàn mới phải.” Anh bất đắc dĩ liếc nhìn đám con gái đang om sòm cách đó không xa, vẻ mặt chán ghét.
“Nhiều mỹ nữ như vậy, cũng không vừa ý ai sao?” An Dật Cảnh huýt sáo, nhìn đại sảnh toàn những cô gái ăn vận xinh đẹp, mặt mày hớn hở mừng rỡ khoa tay múa chân biểu đạt: “Cậu xem, dáng người này…” Anh ta nhìn chằm chằm cô gái mặc bộ lễ phục hở lưng đang đi qua gần đó, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
“Biến!” Đỗ Ngự Đình nhướn mày, một cước đá An Cảnh Dật ra khỏi phía sau cột trụ đá.
“Á…!” An Cảnh Dật che cái mông đi ra ngoài.
“Thiếu gia, lão gia gọi cậu ra ngoài đó.” Lão quản gia đi tới chỗ Đỗ Ngự Đình, thấp giọng nói.
“Được.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, để ly rượu trong tay xuống, nhìn phía bên dưới. Tùy ý lướt qua, đột nhiên bị một bóng dáng màu tím nhạt hấp dẫn tầm mắt, đầu nhỏ nhắn dáng hình thon thả, một bộ lễ phục ngắn bằng chiffon màu tím eo chiết cao, sau lưng là chiếc nơ con bướm thật to, mái tóc đen dùng cài tóc hình bươm bướm tùy ý kẹp lại, nhìn qua cả người vừa thần bí vừa cao quý.
“Anh Tử Viễn, cạn ly!” Lăng Y Y một tay giơ cao ly rượu, cười đến vui vẻ.
“Cạn ly!” Lục Tử Viễn trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
Cảm nhận thấy có ánh mắt bức người từ phía đỉnh đầu lại, Lăng Y Y ngẩng lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Đỗ Ngự Đình.
“Y Y…” Đỗ Ngự Đình chấn động trong lòng, chính là cô ấy không sai được, đó là khuôn mặt tươi tắn vô cùng mỹ lệ, đôi mắt lấp lánh tựa như vì sao nhẹ nhàng hướng về phía anh, trong mắt tràn đầy vẻ vô tội cùng khó hiểu.
Đón lấy ánh mắt của cô, lòng dạ Đỗ Ngự Đình rối bời, khóe miệng khẽ động, chậm rãi nở một nụ cười nhạt, nhưng mà, khiến cho anh hết sức khó chịu chính là cô đang thân mật khoác tay một người đàn ông khác.
“Thiếu gia, lão gia muốn cậu…” Thấy Đỗ Ngự Đình chậm chạp chưa xuống, quản gia đi lên nhắc nhở lần nữa.
Lúc này Đỗ Ngự Đình mới tỉnh ra, đẩy lão quản gia, vộ vã chạy xuống tầng. Chỗ cửa cầu thang, thấy Đỗ Ngự Đình vọt tới đại sảnh, mọi người xung quanh đều rất kinh ngạc, không hiểu Đỗ Ngự Đình đang làm gì mà vội vàng như vậy? Nhưng vì ngại sắc mặt anh có vẻ không tốt, không ai dám tiến lên hỏi thăm.
Đỗ Ngự Đình cau màu, đi vào trong đám người, rõ ràng là vừa mới thấy cô ấy ở chỗ này, nhưng mà bây giờ chạy khắp cả đại sảnh cũng không tìm thấy bóng hình nhỏ bé mà anh ngày nhớ đêm mong.
“***” Anh tức giận khẽ chửi một tiếng, kéo phăng cà vạt vốn được đeo ngay ngắn trên cổ, tiện tay ném cho Vệ Dực - trợ lý riêng đang đứng bên cạnh, căn dặn: “Đi điều tra về cô gái tên Lăng Y Y, tiện thể xem xem cô ấy có xuất hiện tại bữa tiệc ngày hôm nay hay không.”
“Tôi đi trước.” Đỗ Ngự Đình nói một tiếng với lão quản gia, bước ra ngoài.
Năm phút sau, trên tay Đỗ Ngự Đình cầm tài liệu Vệ Dực đưa cho anh. Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve ảnh chụp cô gái trong đó, trầm ngâm: “Y Y, Y Y…” Người trong ảnh, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, anh không nhịn được đem tấm ảnh áp sát vào ngực mình, cảm thấy một hồi rung động nhảy múa trong trái tim, rốt cuộc tìm được cô rồi.
“Em là của tôi.” Giọng nói âm trầm sâu kín vang lên, Đỗ Ngự Đình hướng về phía người trong ảnh cười đến mê hoặc lòng người, trong mắt là ý kiên định dứt khoát phải làm cho bằng được.
Anh đã trở lại, sẽ không để cô lại một mình nữa.