-Bữa tiệc tối nay mày tính sao Phong.—việt Anh vừa kí kí vài
tờ hồ sơ vừa không để yên cho Nam Phong một giây.
-Chẳng biết, đến rồi tính.
-Theo tao biết thì buổi tiệc này cũng lớn, do Ông kezin tổ
chức để tìm cặp tình nhân siêu hoàn hảo để làm đại diện cho sản phẩm tên gì
ta?—việt Anh chỗi cằm suy nghĩ,nhớ xem tên của sản phẩm đắt giá đó là gì.
-E.Shine, chiếc nhẫn có một không
hai trên thị trường mang ý nghĩ : nếu gặp được người mình yêu thật sự thì chiếc
nhẫn sẽ bám chặt vào tay cô gái đó không
tháo ra được.—Nam Phong từ tốn giải thích, thấy vẻ mặc không mấy hứng thú thế
mà chuyện gì cũng biết.
-Đúng,, quá chuẩn luôn!! Mày hay thật….. à mà cô gái của mày?—việt Anh tò
mò, không biết ai xấu số sẽ đi cùng Nam Phong đến bữa tiệc tối nay, càng nghĩ
đến Việt Anh càng hưng phấn.
-chẳng biết.—Nam Phong nhúng vai.
Không biết đến tối nay anh phải tìm đâu ra một cô gái để đi
cùng, con gái thì chẳng thiếu chỉ cần bỏ tiền ra là sẽ có nhưng phải tìm một
người không quá chảnh chọe, biết điều và phải thông minh. Nam Phong suy nghĩ
người đạt tiêu chuẩn chỉ có một người, chính là nó.
-Hay là bảo Ngọc.--- nói chúng suy nghĩ của Nam Phong, ánh
mắt đơ của ai kia nhìn một cách đáng sợ việt Anh, thấy mình không xong cúi đầu
kí cho xong mấy thứ còn gian dỡ.
Một lúc lâu không biết Nam Phong suy nghĩ gì liền lấy điện
thoại ra gọi cho ai đó, Nam Phong chất giọng lạnh lùng nói qua điện thoại.
-Chuẩn bị đi, tối tôi đưa cô ấy đến.
Việt Anh ngó anh bạn mình một cái rồi khẻ cười điều gì đó, suy nghĩ xem nên làm cách nào để giúp Nam Phong đưa được cô bạn gái đến bữa
tiệc tối nay.
-------------------
Màu nắng vàng long lanh tỏa sáng, bao chum lấy thế giới, nó
mua thứ ăn rồi nhanh chóng tìm một cái bàn ngồi xuống thưởng thức bửa sáng ngon
lành, Việt Anh thấy bóng nó liền xà xuống cùng ngồi, nó đang ăn thì ngẩn người
nên nhìn, khuôn mặt nó dính tèm nhem như con mèo khiến Việt Anh bụm miệng cười.
-Anh cười cái gì?—Không hiểu nụ cười kia nó ngừng ăn chóng
đũa nhìn Việt Anh.
-Cô là con nít sao, lớn nhồng nhồng rồi mà ăn uống thấy
gớm.—Việt Anh vơ lấy khăn giấy lên lau mặt cho nó, cử chỉ đó làm nó há hốc cả
mồm.
-Cảm…cảm..ơn--- nó ấp úng khi nhìn quanh ai nấy đều nhìn nó
khác thường.
-Khách sáo quá, à mà tối nay cô rảnh không?—Việt Anh vừa ăn
vừa dò hỏi.
-Chi vậy?
-À… tại có chuyện? nếu rảnh thì chiều hết việc tôi đón cô?
Nó ngoái ngoái dĩa cơm, rồi suy nghĩ xem Việt Anh đang muốn
giở trò quái quỷ gì, định trả lời câu hỏi đó thì tiếng chuông điện thoại
quen thuộc reo lên, nhìn lướt qua người gọi nó vui vẻ nhấc máy.
-Nhớ em à?—nó nói giọng nửa đùa nửa thật.
-Không dám đâu cô.—Gia Tuấn chọc nó.
-Thế thôi, không nhớ em vậy được rồi.—nó giận dỗi lừa lừa
thức ăn trong dĩa, Việt Anh quan sát nó, không cần nhìn cũng biết là nó đang
nói chuyên với ai rồi.
-Ừ.. thì nhớ em được chưa cô nương.—Gia Tuấn dỗ nó.
-Phải thế chứ?.. à mà anh tìm em có chuyện gì à?
-Tối nay em rảnh không?--- Lại một câu hỏi y như của Việt
Anh, nó liền liếc mắt qua nhìn người đối diện, việt Anh giả vờ làm ngơ quay đi
chỗ khác.
-Hẹn hò với em à?—Nó bặm môi, mĩm cười
-Có thể cho là vậy? tối nay anh muốn cùng em đi đến tham gia
một buổi tiệc, chiều anh rước em nha.
Nó suy nghĩ vu vơ một hồi, thật sự là lâu lắm rồi nó với Gia
Tuấn chưa đi chơi hay hẹn hò lần nào, với lại ít khi gặp nhau, nếu nó từ chối
thì có phải là làm Gia Tuấn thêm buồn không?
Gia Tuấn thấy nó không trả lời, có chút buồn cứ nghĩ có lẽ
nó không muốn đi cùng anh, anh nói buồn bã lẫn thất vọng.
-Nếu em không đi cũng không sao.
-Chiều đón em…
Trong khi hai người đó nói chuyện tán gẫu với nhau quên mất
Việt Anh còn ngồi đó thờ ơ, thì Việt Anh đã nhanh tay lẹ chận cầm điện thoại
nhắn tin cho Nam Phong, ngay cả nói cũng mang theo chút chăm chọc.””” Này tổng
giám Phong, anh mà không nhanh tay một tí thì có lẽ Vợ tối nay của anh sẽ bị
người ta khiêng đi mất đấy, lúc đó đừng có mà khóc lóc nha.” Việt Anh đón là lúc
Nam Phong đọc tin nhắn này sẽ tức điên lên và không tha cho cái tội phát ngôn
của anh đâu, nhưng làm tức Nam Phong là sở trường của anh mà.
-Tối nay có lẽ tôi không đi cùng anh được, tôi có hẹn.--- Nó
buông điện thoại ra, tiếp tục vờn với đĩa thức ăn của mình, nó thấy rất vui vì
tối nay sẽ được đi chơi với Gia Tuấn sau bao nhiêu ngày bận rộn bộn bề.
-Ừa,,, không sao—Việt Anh cầm điện thoại xoay xoay như đang
chờ đợi tin nhắn từ ai đó
“Tít tít” như Việt Anh đoán, tin nhắn mang âm vương đáng sợ,
một lược hình ảnh xì khói tức giận thay cho tình trạng của Nam Phong khi đọc
xong tin nhắn” Bớt lo chuyện bao đồng cho tao, mày dư hơi rãnh mở thì đi
làm từ thiện giùm tao cái………”
Việt Anh cười đểu khi nhìn tin
nhắn, lại nhìn nó rồi cúi xuống ăn.