Đến gần chiều khi công việc đã
xong nó vui vẻ xếp đồ đi về, Nam Phong nhìn tâm trạng nó hớn hở mà phát cáu,
nhất định không để nó được như ý, phải buộc nó cùng anh đi dự tiệc nếu không
thì anh biết làm sao ăn nói với baba mình.
-Cô đi với tôi..--- nam Phong
nắm tay nó kéo đi, nó chẳng hiểu gì? giờ
làm thì cũng đã hết, không biết sao lại phải cùng đi với anh ta, nó giựt ngược
tay lại, bám chặc lấy cây cột gần đó không chịu buông.
-Anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi
không đi theo anh đâu.—Nó khư khư không chịu đi với Nam Phong, sợ anh lại đồ
sát nó.
-Buông ra,,, buông ra..—Nam
Phong kéo kéo, rở tay nó ra khỏi cây cột,Giận là không thể bế nó cùng với cây
cột đi luôn.
-Không buông, chết cũng không
buông.--- Nó lắc đầu, tay chân dính chặc lấy.
-Bỏ ra… tôi không có thời gian
chơi đùa cùng cô.—Nam Phong giận đến đỏ mặt, đã rất trễ rồi mà còn phải ở đây
lôi co với con nhỏ điên này, nhưng hết cách rồi đành phải nhịn.
Nam Phong buông nó ra hạ thấp
giọng nài nĩ.
-Ngoan nào, cô thả cái cột ra,
chúng ta bàn chuyện.
-Tôi đâu có ngu, anh đừng dụ dỗ tôi.
Đầu Nam Phong sịt sịt khói nghi
ngút nhìn nó trừng to mắt, anh nghiến răng bậm trơn tiến đến nó, nó nuốt
nước
bọt đầy sợ hãi, mồ hôi trên trán đổ dồn dập, không lẽ nó phải chết tại
đây sao,
rồi biến thành con ma lang thang tối ngày bay qua bay lại trong công ty,
nghĩ
thôi nó cũng không khỏi rùng mình. Nam Phong đứng trước mặt nó nở nụ
cười
gian tà, nếu cứng không được mềm không xong thì anh phải dùng mĩ nhân kế
thôi, trời cho anh nhan sắc để làm gì chứ? chính là dùng vào những lúc
này.
Áp sát mặt nó, nó tay đang ôm anh cột nên nào dám kháng cự, đầu nó hơi
nghiêng
qua tránh né nhưng lại bị Nam Phong dùng tay kiềm lại, đặt nên môi nó
một nụ
hôn , nó đơ người trong vài giây, buông cây cột ra túm lấy cổ áo Nam
Phong mà
đẩy ra. Nam Phong bế xốc nó lên, không ngờ chiêu của anh quá lợi hại,
không tốn
thời gian tí nào. Biết mình vừa bị lừa thảm hại nó nằm trên tay Nam
Phong giẫy giụa la làng la xóm, tay nó thì túm tóc anh giựt giựt, bế nó
ra xe Nam Phong
bực bội quăng nó vào trong không chút thương xót.
Gia Tuấn nheo mài đứng trước
cửa công ty chờ nó, thấy nó bị Nam Phong bế đi trong lòng khó chịu, không phải
hôm nay nó đã hứa cùng đi với anh sao. Gia Tuấn bước đến cái xe đang dừng ở đó
, chưa kịp chạm vào thì chiếc xa đã chạy hút, Gia Tuấn chở về xe của mình đuổi
theo, làm sao anh có thể nhìn thấy người con gái anh yêu bị một người khác đưa
đi được. Chiếc xe lao nhanh về phía trước, Gia Tuấn lạng lách tính chặn đầu xe
của Nam Phong , nhưng một chiếc xe khác mất lái thắng gấp cáng đường anh làm Gia Tuấn cũng
thắng theo.
-Có biết chạy xe không vậy?—Chủ
nhân chiếc xe đó nỗi cáu, chồm qua nhìn Gia Tuấn mắng.
-Xin lỗi.—Gia Tuấn cuối đầu,
nhìn chiếc xe chở nó đi mất hút, anh đậm mạnh tay vào tay lái, vuốt mặt ngã
lưng ra sao.
--------------------
Không khí trong xe Nam Phong hết
sức ngột ngạt, anh chẳng thèm quan tâm đến sự la lối quậy phá của nó mà nhắm
mắt coi như không thấy gì.Nó thật sự muốn nhào tới bóp chết cái tên cà trớn như
Nam Phong, đúng là kiếp trước nó mất nợ anh mà.
-Các người đưa tôi đi đâu, bắt
cốc tôi à?
- Có lẽ vậy?—Nam Phong giọng bất
cần.
-Tôi sẽ kiện các người..-- Nó quát ầm lên.
-Nếu cô còn mạng trở về.-- Nam Phong nói đùa cười cười gian manh, làm nó có vẻ sợ sợ.
Theo đó là một tiếng chuông điện
thoại của nó reo lên, nhìn qua người gọi nó to mắt nhìn, là Gia Tuấn, thôi chết
nó rồi, hôm nay nó có hẹn với Gia Tuấn thế mà giờ này phải đi với cái thằng
điên kế bên, chắc Gia Tuấn giận nó cho mà xem, không xong rồi, không xong rồi
nó phải làm sao đây, làm sao ăn nói với Gia Tuấn đây? Đang đấu tranh khóc liệt
với suy nghĩ nên nói thế nào khi nghe máy, tiếng chuông cứ đổ dồn dập, nó định
nhấc máy thì chiếc điện thoại không cánh mà bay ra khỏi tay nó. Nam Phong giựt
điện thoại rồi quăng cái vèo ra ngoài đừng, nó nhìn theo mà há hốc mồm miệng,
điên tiếc lên quát.
-- ANH LÀM GÌ VẬY … DỪNG XE LẠI.
Nam Phong vẫn tư thế ung dung kiêu kì đó làm nó sôi máu, trời ạ!! Nhìn anh ta tỏ vẻ không có gì mà nó trào máu họng.
Việt Anh đang lái xe mà cũng bị sức la của nó ảnh
hưởng tai lái loạng choạng, nói đùa vài câu.
-Cô vặn cái loa xuống giùm tôi,
điếc tai quá!! Chúng tôi không giết cô đâu mà sợ… nếu còn nói nhiều không chừng
chúng tôi cắt cái lưỡi của cô trước đó, cô mà làm Nam Phong nỗi cáu coi trừng khó giữ được mang đó.
Câu nói đó làm nó hoảng hồn, ai
chứ Nam Phong thì có thể lắm không chừng anh ta còn còn… nghĩ điều gì đen tối
nó lấy tay che phần trên, Việt Anh nhìn nó qua cửa kính mà phát cười.
-Mày lo lái xe cho tao nhờ,--- Nam Phong trợn mắt.
-AAAAAAAAAAAAAAAAA….. THẢ TÔI
RA…RA….RA…--- Nó hét in ỏi, thậtt sự cái âm thanh khủng khiếp phát ra từ miệng
nó rất đáng sợ, Nam Phong phải lấy tay che cái tai yêu quý của mình, chỉ tội
Việt Anh đang lái xe nên phải chịu hết sức công phá của nó.
-Cô câm cho tôi.--- Nam Phong
nhào qua bịch miệng nó lại. Nó giẫy giụa, rồi ho sặt sụa nhìn Nam Phong.
-Thật ra anh muốn gì?—Nó nhăn
mặt nhó mài
- Tôi muốn cô hợp tác làm bạn
gái hờ của tôi tối nay.--- Nam Phong ôn tồn
-Anh điên à? Anh tưởng tôi đồng
ý, không đời nào?—Nó nghiêng người một bên nói quả quyết.
-Buổi tiệc tối nay rất quan
trọng, tôi cần bản hợp đồng làm ăn này, 800 ngàn công nhân trong công ty phải
trông chờ vào cô, nên cô không có quyền lựa chọn ngoài việc làm theo lời
tôi.—Nam Phong lại đi sài cái chiêu ép người cũ kĩ đó, với ai chứ với nó thì
khá là dễ dụ,
-Chẳng liên quan gì tôi, tôi
chẳng có lợi nhuận gì cả, mất mớ gì tôi quan tâm.—Nó cứng gắng bảo vệ bản thân
không muốn mình thiệt thòi vì dù có đồng ý thì nó nào có lợi trong chuyện này,
nhưng sao nó thấy cắn rứt lương tâm quá đi, nó thờ người suy nghĩ gì đó, Nam
Phong biết được nó đang chần trừ nên tiếc tới đã kích nó.
-Tôi cũng hết cách nếu cô không
đồng ý cũng không sao, chỉ tội cho bọn họ phải mất việc làm ,không biết bọn họ
sẽ nuôi gia đình và sống làm sao nữa.—Nam Phong thở dài như nuối tiếc điều gì
đó, anh giả vờ khóc lóc kể nể, Việt Anh chề môi nhìn anh bạn của mình mà khâm
phục sự diễn suất tài ba của Nam Phong.
Chiếc xe dừng ở một shop hàng lớn,
Nam Phong bước xuống xe, dù nó không nói có đồng ý cùng anh đi không nhưng theo
tình hình này thì nó đang bất đầu lung lay ý nghỉ. Đưa nó vào thay đồ, Nam
Phong cũng khoác cho mình bộ vec đen óng ánh, hàng cao cấp thiết kế dành riêng
cho anh,trông anh rất toa nhã, bảnh bao lại đẹp trai làm bao cô nhân viên trong
tiệm phải bối rối ngắm nhìn. Một lúc lâu nó bước ra, không khác gì một cô công
chúa kiêu sa, lộng lẫy trong bộ váy ngắn màu hồng phấn, tóc xõa dài hơi uốn
cong, trang điểm nhẹ không quá đậm như những cô gái khác, Nam Phong nhìn nó
ngây dại, thật sự rất đẹp đẹp đến nỗi hút hồn người ta, Việt Anh cũng đớ
người nhìn, hồn phiêu phách tán, Nó đi ngang qua hai người họ, lấy tay quơ quơ
vài cái Việt Anh và Nam Phong mới chịu tỉnh mọng
-Tôi biết tôi đẹp
rồi, nên không cần nhìn như vậy.-- Nó lắc đầu chắc lưỡi tự khen mình,nó
đi một mạch ra xe trước, hai anh chàng hết nhìn nhau.lại đớ ra nhìn nó.
Rồi bọn họ cùng nhau đi đến
bữa tiệc.
Nó thật không muốn đi chút nào
nhưng không muốn nhìn người khác phải đau lòng vì mất việc, vậy nên lương tâm
bồ tác của nó nỗi dậy giúp đỡ người khốn khó, nhưng suy đi nghĩ lại nó thấy
không hài lòng, nếu làm việc tốt thì phải có thưởng, đằng này chẳng có cái gì ,vậy
thì đành ác một ngày đày đọa Nam Phong cho hả dạ
.
7h tối.
Nó và Nam Phong có mặt bên ngoài
bữa tiệc, chưa đi vào mà bên ngoài nó
đã giở trò tinh quái, nó đi hai hàng trong khi mặt váy , tay quơ loạn xạ nhìn
nó không khác gì con khỉ xổng chuồng, Nam Phong chau mài nhìn con khỉ không
biết điều, mới ở ngoài cửa thôi nhìn bộ dạng của nó thế này anh còn phải xấu hổ
muốn tìm cái hang để chui vào, nếu ở trong bửa tiệc mặt anh không biết phải để
đâu cho hết.
Gia Tuấn nhìn trò của nó không
khỏi phì cười, Nam
phong đụng phải đối thủ rồi đây.
-Cô đàng hoàng chút đi, nhìn cô
tôi còn tưởng con khỉ già xổng chuồng nói chi người khác..mất mặc quá.—hai hàng
long mi Nam Phong chau lại khó chịu nhìn bộ dạng nó.
-Mất mặt thì đừng tìm tôi giả
bạn gái anh… muốn tôi đàng hoàng chứ gì? được thôi.
Nói rồi nó đổi tư thế không làm
trò khỉ nữa, hai tay dang ra, bước rộng háng nó đứng như tượng đá không nhút
nhích, đi theo Nam Phong đến đây chớ tâm gan nó không chịu, muốn chọc tức anh
ta chơi, dù gì cũng không có lợi nên kiếm chuyện cho vui ấy mà.
Nam Phong vòng tay qua eo nó, ôm
nó nhưng nó cứng như đá, anh nhấc nó lên nhưng nó như cái cây mọc cả gễ ở đây
không tài nào nhấc nổi, toát cả mồ môi mà thu về chỉ là cái tượng chết đứng anh bực bội
-Cô chơi thế đủ rồi đó? Muốn gì
cô nói đi, tôi chẳng có thời gian ở đây điên với cô.---Đã hơn 7h rồi mà Nam
Phong vẫn còn bên ngoài chơi trò với nó thật là anh tức muốn chết mà không làm
gì được, đành phải nhẫn nhịn nó, đành dùng lời ngon tiếng ngọt.
- Tiểu thư, mong cô đừng phá
nữa,.. nếu cô chịu yên làm giả bạn gái tôi, cô muốn tôi làm gì cũng được,-- Nam
Phong xuống nước xin nó, nếu còn ở đây lôi thôi với nó chắc tới sáng quá.
Nghe Nam Phong nói cô muốn gì
anh ta cũng được, cô thu cái bộ dạng của mình về mĩm cười, chớp mắt vài cái.
-Không quậy thì không quậy.—Nó nghênh mặt đắt ý.
Nam Phong tức là ngay lúc này
anh không thể nhào tới làm gì nó.Việt Anh nhìn hai người họ mà cứ tưởng đang
nhìn mấy đứa con nít đang cải nhau, Buồn miệng nói.
-Hai người có thể gia tăng tình
cảm chút được không? Nhìn hai người chẳng giống người đang yêu gì cả, giống hai
đứa con nít hơn thì phải?
Nam Phong và nó trừng mắt lớn
nhìn Việt Anh đồng thanh quát.
-cái gì mà gia tăng tình cảm.
thấy mình hơi nhiều chuyện Việt Anh
cười rồi bước đi trước,chọc giận một người thì không sao mà đằng này là tới hai
người ,nên chuồn trước sẽ tốt hơn.