Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 454: Chương 454: Anh cả ăn cô




Đồng Kỳ Anh ngồi trên xe taxi, ngắm nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ có chút xuất thần.

Trong đầu tất cả đều là tám khối cơ bụng của Phó Quân Tiêu tối hôm qua, vóc người vô cùng đẹp mắt, cho tới bây giờ, cô chỉ cảm thấy giữa hai chân có chút đau.

Mặc dù sau đó anh cả đã rất dịu dàng giúp cô bôi thuốc, nhưng…

Chuyện này khiến cô có di chứng!

Nếu như không phải sáng nay, trưởng phòng thiết kế Tôn Lệ Á của tập đoàn Phó Thị gửi cho cô một email, thông báo cho cô trước mười giờ phải đến bộ phận thiết kế của tập đoàn Phó Thị, thì giờ phút này nhất định cô vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi.

Bởi vì bây giờ cô đang đeo máy trợ thính nên không dám tuỳ tiện tự mình lái xe, mà anh cả đã đến công ty trước một bước, cho nên hiện tại cô chỉ có thể đi nhờ xe đến tòa nhà của tập đoàn Phó Thị.

Hôm qua cô trải qua hỗn loạn, nhưng ký ức vẫn như mới.

Anh cả ăn bánh sinh nhật, đồng thời cũng ăn luôn cả cô.

Bởi vì, anh nói cô chính là món quà sinh nhật do trời cao ban tặng, cho nên anh phải ăn ngay trong ngày sinh nhật của mình.

Anh còn nói cô sinh ra vì mình, anh thủ thân như ngọc hai mươi bảy năm, chỉ vì cô mà phá kén thành bướm.Anh cả còn nói với cô rất nhiều rất nhiều những lời sến súa, đến cả bảo bối do tổ tiên truyền lại, anh nói anh đưa hết cho cô mà không giữ lại chút nào.

Bây giờ suy nghĩ một chút lại cảm thấy, mấy lời dụ dỗ mà anh cả nói trên giường với cô thật sự quá buồn cười rồi…

Anh cả đã từ một tổng giám đốc lạnh lùng đẹp trai biến thành con sói háo sắc bụng đói kêu vang rồi.

Từ bàn ăn đến giường trong phòng ngủ, từ trên giường đến bồn tắm, sau đó lại trở về giường, toàn bộ quá trình anh giống như không biết mệt mỏi mà giày vò cô đủ loại tư thế.

Nói tóm lại, tình huống mười phần kịch liệt, băng hỏa lưỡng trọng thiên, khiến cho cả đời người ta khó mà quên được.

Mà vì không muốn để thím Lưu phát hiện, gây nên những điều xấu hổ không cần thiết, sau khi cô rời giường còn cố ý vò đống ga giường khiến người ta không nỡ nhìn thẳng kia thành một cục rồi nhét vào tủ quần áo của anh cả, dự định khi nào trở về sẽ vụng trộm giặt sạch.

Anh cả nói, ga giường kia mang nhãn hiệu quốc tế, giá cả có sáu chữ số, hơn nữa còn phiên bản giới hạn.

Ách.

Đồng Kỳ Anh ngẫm lại chỉ cảm thấy thịt đau, chẳng phải chỉ là một cái ga giường thôi sao! Mặc dù ngủ rất thoải mái, thế nhưng làm sao có thể tiêu nhiều tiền như vậy chứ!

Một người đàn ông sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại có quan niệm tiêu dùng hoang phí thực sự không phù hợp với một người bình thường như cô.

Phó Quân Tiêu thuộc thế hệ giàu có thứ N, mặc dù rất biết tiêu tiền, nhưng cũng rất biết kiếm tiền.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy, cả đời này mình gần như không có khả năng đạt tới trình độ tài giỏi và xa hoa như anh cả, lại có thể biết ứng biến và kiếm tiền như thế.

Đại khái là kiếp trước cô giải cứu cả dải Ngân Hà thôi!

"Cô đã giành được vị trí thứ nhất về thiết kế hình dáng của nhà thi đấu thành phố, tại sao cô không chủ động báo giá với tôi?" Lúc đến văn phòng của trưởng phòng thiết kế Tôn Lệ Á, câu nói của cô ta khiến suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh có chút sững sờ.

Hạng nhất gì cơ?

Đồng Kỳ Anh nháy mắt, vẻ mặt mê mang nhìn Tôn Lệ Á.

Có lẽ bởi vì Phó Quân Tiêu thật sự quá mê người, cho nên đến bây giờ đầu óc cô chỉ toàn những thứ kỳ quái.

"Tôi đã nói với cô rồi mà!" Tôn Lệ Á nhướng mày, khoanh tay nghiêm túc nói.

Đột nhiên Đồng Kỳ Anh hoàn hồn, khó có thể tin hỏi lại: "Cô nói tôi được hạng nhất á? Không thể nào! Ngày đó tôi lên mạng xem, còn không lọt nổi top mười lăm, đến cả tư cách treo lưới còn không có. Làm sao có thể đạt hạng nhất chứ!"

"Cô phải cảm ơn tổng giám đốc Phó, là anh ấy cố ý tới hỏi thăm bản thiết kế của cô, đặc biệt để cô có cơ hội treo lên." Tôn Lệ Á cười một tiếng, thật ra cô ta cũng tán thưởng bản thiết kế của Đồng Kỳ Anh từ tận đáy lòng.

Lúc ấy, bản thiết kế của Đồng Kỳ Anh được công ty bỏ phiếu hạng nhất, nhưng cuối cùng lại không thể trở thành người đứng đầu top mười lăm, ngược lại khiến trong lòng người trưởng phòng như cô ta có chút buồn bực.

Mặc dù Phó Quân Tiêu làm ngoài nghề, nhưng ánh mắt cũng rất khá, nếu Tôn Lệ Á đã để ý đến bản thiết kế của Đồng Kỳ Anh, nhất định Phó Quân Tiêu cũng có thể coi trọng, cho nên không đến nỗi ngay cả top mười lăm cũng không vào được.

Đồng Kỳ Anh lập tức vui mừng nhướng mày.

Tôn Lệ Á lấy ra một giấy phép lao động và một hợp đồng sao y đưa cho Đồng Kỳ Anh, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi sẽ dùng bản thiết kế của cô để xây dựng sân vận động như đã định, cho nên tôi chính thức để cô trở thành kiến trúc sư trưởng của hạng mục này, hi vọng cô có thể đến công ty chúng tôi để theo dõi công việc thiết kế kết cấu và thiết kế trang trí tiếp theo. Đặc quyền của cô tôi đã báo cáo cho tổng giám đốc Phó phê chuẩn, tiền lương sau chụp thuế là bốn trăm ba mươi triệu, có thể không cần làm việc đúng giờ, nhưng công việc giám sát lo liệu toàn bộ quá trình thiết kế, định kỳ mỗi tháng sẽ thanh toán cho cô ba chục triệu, mười hai tháng sẽ thanh toán xong. Đây là hợp đồng, nếu như không có vấn đề gì khác thì cô ký vào đi."

Hai tay của Đồng Kỳ Anh tiếp nhận hợp đồng và chứng minh công tác, khóe miệng không kìm được có chút chếch lên.

Chẳng lẽ, đây chính là bội thu tình yêu và sự nghiệp trong truyền thuyết sao?

Cố gắng của cô không uổng phí, có đúng không?

Đồng Kỳ Anh cầm bút lên, đến cả nội dung điều khoản hợp đồng cũng không nhìn, quả quyết ký tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.