Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 453: Chương 453: Anh hôn cô đến nghiện




Thật ra bây giờ mới là thời tiết mùa thu, cũng đâu có nóng lắm!

Đồng Kỳ Anh nháy mắt, cười nhẹ nhàng nhìn trán Phó Quân Tiêu toát mồ hôi.

Môi mỏng của Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, không nói một lời, mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.

Sau khi cô buông dao cắt bánh xuống thì rút tay khỏi bàn tay của anh, chuẩn bị xoay người đi mở điều hoà không khí.

Nhưng anh lại dùng tay giữ cô ở giữa, cố ý đùa cô, không để cô ra ngoài.

"Bảo bối, chồng em không cần điều hoà không khí."

Căn bản là cô gái nhỏ này không phát hiện ra nguyên nhân làm cơ thể anh nóng lên, lại cho rằng anh muốn mở điều hòa để hạ nhiệt.

Đúng là Kỳ Anh ngốc nghếch nhà anh…

"Ài? Anh cả không cần điều hoà không khí ư! Ừm.Vậy em giúp anh lau mồ hôi!" Đồng Kỳ Anh dứt khoát xoay người sang chỗ khác, nhón chân lên, một tay vòng ở cổ anh, một tay nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán anh: "Anh cả, như vậy có phải là không nóng nữa không?"

Phần đẫy đà nữ tính thuộc về cô nhẹ nhàng dán lên lồng ngực cứng rắn của anh.

Với anh mà nói, đây đại khái chính là hành hạ ngọt ngào nhất trên đời…

Bây giờ tế bào trên khắp cơ thể anh đều ầm ĩ kêu gọi: Mau ăn sạch cô gái nhỏ dẫn lửa này đi!

Dục vọng phi nước đại giống như tai họa, hung hăng tát vào tim anh.

"Ừ, không nóng!" Không nóng mới là lạ!

Phó Quân Tiêu một mực nhẫn nhịn, không muốn để dục vọng của mình phá hủy tiệc sinh nhật mà cô tỉ mỉ chuẩn bị.Thật ra trong mắt anh, cô còn mê người hơn so với thức ăn trên bàn.

"Anh cả, anh còn chưa nói cho em biết vừa rồi anh ước cái gì nha?" Sau khi Đồng Kỳ Anh tri kỷ thay Phó Quân Tiêu lau mồ hôi, hai tay thuận thế ôm lấy cổ anh làm nũng.

Ngay khi cô vô tình nép vào vòng tay anh, nỗi khát vọng trong lòng anh lập tức khiến anh ra tay với cô.

Rầm một tiếng, đồ sứ trên bàn ăn rung lên.

Hai tay Phó Quân Tiêu nâng bờ mông của Đồng Kỳ Anh, đặt cô ngồi lên bàn ăn.

Một giây sau, cánh tay dài của anh vòng qua eo cô, bàn tay to còn lại vững vàng ôm lấy sau đầu cô, khuôn mặt đẹp trai nghiêng về phía trước không chút báo trước, môi mỏng áp lên môi cô.

Anh không nói gì, dùng nụ hôn thâm tình này để trả lời vấn đề của cô.

Vốn dĩ cô là người khiến anh muốn ngừng mà không được.

Đồng Kỳ Anh bị cử động bất thình lình của Phó Quân Tiêu dọa cho nhảy lên một cái, cho đến giờ phút này, cô mới ý thức được chuyện sắp xảy ra, cô muốn trốn cũng trốn không thoát.

Nhất là dưới lòng bàn tay của cô, làn da nóng bỏng trên cổ anh, mang theo mờ mịt mập mờ, đang tích tụ ma lực quyến rũ…

Ý loạn tình mê mang dục vọng đến nơi đây, cô bị anh hôn đến đầu óc choáng váng. Ngay cả khi mình nửa nằm trên bàn ăn như thế nào cô cũng không rõ.

Nhưng cô chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như bốc cháy, được anh vuốt ve thật nóng, thật nóng, thật nóng…

Ngay khi Đồng Kỳ Anh sắp không thở nổi, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại cắt ngang bầu không khí màu hồng giữa hai người.

Lúc này Phó Quân Tiêu mới tạm thời buông cô ra, ung dung lấy điện thoại từ trong túi quần, bình tĩnh nghe điện thoại.

Anh vừa nghe điện thoại vừa dùng ánh mắt mê người quét về phía Đồng Kỳ Anh, trên dưới yết hầu nhấp nhô hai lần, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy ẩn ý.

Thu hết sắc đẹp vào mắt, chỉ thấy chiếc váy chữ A kaki của cô bị anh vén lên trên thắt lưng, đôi chân thon dài trắng nõn đối xứng lơ lửng trên không, nút thắt áo màu hồng cũng bị anh cởi hơn phân nửa, lộ ra nội y màu trắng bao bọc lấy bộ ngực sữa.

"Ừ."

"…"

"Được."

"…"

"Cứ như vậy đi."

"…"

"Không tệ."

"…"

"Cứ theo lời cậu nói mà làm."

"…"

"Hạng mục này, chúng ta bắt buộc phải có được."

Là trợ lý của anh Trịnh Minh Hâm gọi điện thoại tới.

Dù là boss lớn nhất của tập đoàn, nhưng cũng có thời điểm cần xin nghỉ phép.

Đặc biệt anh còn phải nhờ trợ lý thân cận xin phép nghỉ, bàn giao nhiệm vụ công việc, như vậy, anh mới có thể để công ty không chịu ảnh hưởng bởi mình mà tiếp tục vận hành.

Phó Quân Tiêu nói dăm ba câu, sau đó liền cúp máy.

Mặc dù cuộc điện thoại này gọi đến rất không đúng lúc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Đồng Kỳ Anh đóng lại vạt áo, chuẩn bị đứng dậy khỏi bàn ăn, ai ngờ lại bị Phó Quân Tiêu bá đạo ấn lên bàn một lần nữa.

Cô dùng đôi mắt trong veo lúng ta lúng túng nhìn vào anh, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Anh cả, anh phải trở về công ty hả?"

"Không muốn anh đi làm sao?" Hai tay anh duỗi ra giữa lưng cô và bàn ăn, nhẹ nhàng đỡ lấy thân trên của cô, để cô ngẩng đầu ngã vào trong vòng tay anh.

Cô thật sự rất nhẹ, cơ thể cũng rất mềm mại, giống như đang xoa một chú mèo con đáng yêu vậy.

"Ừm."

"Vậy em muốn anh làm cái gì?"

"Muốn hôm nay anh ở bên cạnh em."

Hơn nữa, hôm nay còn là sinh nhật của anh mà!

Ngày sinh nhật thì nên thư giãn thật tốt, làm sao có thể luôn luôn nghĩ đến công việc bận rộn chứ?

Đồng Kỳ Anh giơ tay ôm lấy gương mặt đẹp trai ấy, lại không biết giờ phút này anh phải vất vả kìm chế dục vọng cướp đoạt đối với cô.

Phó Quân Tiêu nhếch môi cười một tiếng, ánh mắt sắc bén nóng bỏng nhìn thẳng vào cô, khiến trái tim của cô không tự chủ đập nhanh hơn, cả người cũng không nhịn được nín thở.

Bỗng nhiên anh nghiêng người qua…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.