Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 452: Chương 452: Anh muốn tiếp tục hôn cô




Trước đây, sinh nhật anh năm nào cũng là một bữa đại tiệc đầy ắp khách mời.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh trải qua một bữa tiệc sinh nhật mười phần đáng yêu như vậy.

Mặc dù, thoạt nhìn những vật này rất ngây thơ, thế nhưng làm sao cô lại cho rằng anh ghét bỏ chứ?

Đồng Kỳ Anh bị Phó Quân Tiêu hôn đến hai chân nhũn ra, nếu không phải cánh tay của anh ôm chặt eo cô, chỉ sợ cơ thể của cô đã sớm trượt trên mặt đất.

"Anh cả, ưm…" Hơi thở của cô hỗn loạn, thừa dịp anh để cho mình hít thở, không tự chủ được thở gấp: "Đừng hôn! Ưm…"

Làm sao anh vẫn chưa hôn đủ vậy?

Anh còn muốn tiếp tục cuộc hôn cô.

Cánh môi vừa mới tách ra lại bị anh hôn lên một lần nữa, giống như hôn đến nghiện.

"Anh cả, hôm nay là sinh nhật của anh, mau đến cầu nguyện thổi nến đi!" Cơ thể của Đồng Kỳ Anh nghiêng về phía sau, né tránh nụ hôn của anh.

Phó Quân Tiêu nghe cô nói vậy thì hơi buông ra, cười đầy ẩn ý: "Được! Hôm nay, cái gì anh cũng nghe theo em!"

"Thật sao?" Đồng Kỳ Anh cảm thấy nghi ngờ, thật vất vả mới tạm thời rời xa nụ hôn nóng bỏng của anh, lòng bàn tay mềm nhũn của cô nhẹ nhàng đặt trên lồng ngực anh, phòng ngừa anh đột nhiên cúi xuống.

"Em không tin?" Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô, suýt nữa thì bật cười, sau đó nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên ngực mình, dịu dàng nói: "Em có thể thử một chút, anh sẽ phục tùng mệnh lệnh trăm phần trăm."

"Vậy anh cả phải cầu nguyện, thổi nến, sau đó đi cắt bánh ga tô!" Vẻ mặt của Đồng Kỳ Anh lập tức hớn hở, ngọt ngào nói.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Trong lòng Phó Quân Tiêu cười thầm.

Anh thật sự thua cô rồi!

"Được!" Phó Quân Tiêu buông cô ra, nắm tay cô cùng nhau đi đến trước bàn ăn, hỏi tiếp: "Tiếp theo anh nên làm thế nào?"

"Đội mũ sinh nhật lên!" Đồng Kỳ Anh cầm chiếc vương miện sinh nhật bằng vàng trên bàn ăn lên, nhón chân đặt lên đỉnh đầu Phó Quân Tiêu, bản thân không nhịn được nở nụ cười.

Giống như…

Thật…

Rất ngây thơ!

Ha ha…

Nhưng mà, rất thú vị!

Tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, hôm nay lại thật sự bị Đồng Kỳ Anh cô chơi cho hỏng.

"Anh cả anh cả, chúng ta chụp ảnh đi!" Ngay sau đó Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, điều chỉnh chức năng tự chụp, sau đó chăm chú tựa lên người Phó Quân Tiêu, một tay nâng cao điện thoại, một tay tạo dáng.

Ngay khi cô bấm nút chụp, Phó Quân Tiêu hơi cúi người, nghiêng đầu, lưu loát hôn lên khuôn mặt của cô.

Đồng Kỳ Anh bị nụ hôn của anh làm cho sững sờ, thời điểm cô nghiêng đầu nhìn Phó Quân Tiêu, chỉ thấy mày kiếm của anh chớp chớp, khuôn mặt đẹp trai hiện lên ý cười, tràn đầy yêu thích và cưng chiều đối với cô.

"Anh muốn nghe Kỳ Anh hát sinh nhật cho anh." Phó Quân Tiêu đi vòng ra sau lưng Đồng Kỳ Anh, ôm lấy vòng eo của cô, nghiêng người, môi dán bên tai cô, nhẹ giọng lẩm bẩm, giọng nói dễ nghe đến mức có thể làm lỗ tai mang thai.

Đồng Kỳ Anh nhếch miệng cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào cất lên: "Happy to you, happy to you…"

Ánh nến trên chiếc bánh khẽ lay động, tiếng hát của cô ngọt ngào linh động, trong ngực Phó Quân Tiêu giống như đang bị một hơi thở ấm áp chậm rãi quấn quanh…

Hát xong bài hát sinh nhật, cô liền thúc giục anh cầu nguyện.

Hai tay của Phó Quân Tiêu phòng qua trước ngực Đồng Kỳ Anh, sau đó chắp tay, chậm rãi nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện. Kiếm Hiệp Hay

Nguyện vọng của anh là…

Hi vọng Kỳ Anh sẽ khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc và sống thật lâu.

Khóe miệng của Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, cầu nguyện xong, anh ôm cô cùng nhau thổi tắt ngọn nến.

Mà một khắc này, cô gái nhỏ bị anh ôm trong lòng lại không an phận nhẹ nhàng uốn éo người.

"Kỳ quái? Vừa nãy em mới để ở đây! Làm sao lại không thấy nữa rồi?" Đồng Kỳ Anh hơi xoay người, tròng mắt quét qua từng ngóc ngách trên bàn ăn, lại cúi xuống nhìn xem có phải rơi xuống đất rồi hay không.

Kết quả, cặp mông đầy đặn của cô lơ đãng cọ qua phần thân dưới của anh.

Dường như trong nháy mắt, đột nhiên anh hít vào một ngụm khí lạnh!

"Kỳ Anh, em đang tìm cái gì?" Phó Quân Tiêu cắn chặt hàm răng, đôi mắt hơi rũ xuống, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ ở trong ngực đã khơi lên phản ứng sinh lý của anh mà không biết gì.

Rốt cuộc Đồng Kỳ Anh cũng tìm được con dao cắt bánh ga tô dưới khăn trải bàn màu trắng, cô cầm lấy đưa cho Phó Quân Tiêu, ngọt ngào nói: "Anh cả, có thể cắt bánh ga tô rồi!"

Phó Quân Tiêu chỉ nắm chặt bàn tay của Đồng Kỳ Anh, điều khiển con dao cắt bánh trên tay cô để cắt bánh.

"Có muốn biết anh vừa mới ước gì không?" Anh vừa cầm tay cô cắt bánh ga tô vừa hỏi.

Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng người, bên dưới lại vô tình cọ xát khiến thái dương của Phó Quân Tiêu toát mồ hôi.

Cô quay đầu lại, khuôn mặt xinh xắn, nét mặt tươi cười như hoa, đôi mắt tò mò nhìn Phó Quân Tiêu, hỏi lại: "Là cái gì?"

Nói xong, đột nhiên cô cảm thấy anh cầm lấy bàn tay của cô siết chặt lại, trên khuôn mặt đẹp trai mơ hồ hiện lên vẻ khó đoán, giống như đang cực lực khắc chế một loại tình cảm dị dạng nào đó.

"Anh cả, anh… làm sao thế?" Đồng Kỳ Anh giật mình, không hiểu cho lắm nhưng vẫn quan tâm hỏi: "Có phải không thoải mái chỗ nào không?"

"Anh không sao." Phó Quân Tiêu giả bộ không có việc gì, nhưng anh vẫn nghe thấy giọng nói của mình đã khàn đến cực điểm.

Đồng Kỳ Anh vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ: "Anh nóng lắm à? Hay là em bật điều hòa trung tâm nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.