Người đàn ông như anh, bề ngoài thoạt nhìn rất có vẻ như là người theo chủ nghĩa khổ hạnh, nhưng trong xương lại tràn đầy dục vọng.
“Không được… anh cả...” Đồng Kỳ Anh bị anh làm cho có chút choáng ngợp, cô không ngừng kéo tay anh ra. Anh dứt khoát xoay người cô lại, sau đó cúi đầu ấn xuống môi cô. “Ưm...”
Giờ phút này, cô như trở thành con mồi của anh, vừa ngon vừa nghiện.
Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu mở to, trong đôi mắt sắc bén hiện lên tia sáng của sự thích thú cùng tận, nhìn chằm chằm Đồng Kỳ Anh như muốn thiêu đốt cô.
Hai má cô nổi lên từng rặng mây đỏ ửng, nhưng lại cắn chặt răng, khăng khăng chống cự nụ hôn của anh, nhưng hai tay đã sớm từ từ thả lỏng.
Anh thích cái kiểu muốn cự còn nghênh của cô, khiến anh càng muốn chinh phục cô.
Môi răng đóng chặt, anh khẽ cắn cánh môi cô. Cơn đau từ trên cánh môi cô lập tức truyền đến khiến cô bất giác hé miệng, anh nhân cơ hội tiến vào, hôn sâu hơn.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy lúc này cô đang "gặp nguy hiểm", còn Phó Quân Tiêu thì "không hỗn loạn".
Bởi vì sau nụ hôn nóng bỏng, quần áo của cô đã xộc xệch không chịu nổi, chiếc áo đã cởi ra đến khuỷu tay, vai thơm tay trắng, bộ ngực lộ ra một nửa, khóa kéo của váy dưới bị kéo ra một nửa, vòng eo xinh đẹp bị ngón tay của anh ấn vào bên dưới.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại quần áo gọn gàng ép cô vào bức tường lát gạch của nhà bếp, ánh mắt thâm thúy lại mê ly đang chiêm ngắm dáng vẻ của cô vào giờ phút này.
“Dáng vẻ lúc này của em thật sự rất dễ thương và quyến rũ.” Anh véo cằm cô, khẽ nâng lên.
Đồng Kỳ Anh từ từ mở mắt ra, trong lúc vô tình bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, bàn tay to của anh trượt xuống, ôm cô lên không trung vô cùng dễ dàng.
“Em nhẹ thật đấy!” Anh thở dài một tiếng, có vẻ rất đau lòng nói tiếp: “Em nên ăn nhiều hơn một chút.”
"Phụ nữ đều không thích mình bị mập..." Hai tay Đồng Kỳ Anh vội vã ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông trước mặt, ngoại trừ bức tường làm điểm tựa phía sau, cô gần như hoàn toàn bị treo ở trước người anh.
Phó Quân Tiêu không nhịn được cười mà nói: "Anh cũng không chê em béo đâu."
"Hừ! Ai biết thật hay giả!" Đồng Kỳ Anh phản bác: "Nếu như em là một cô gái mập mạp hai trăm cân, với một người đàn ông muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tiền có tiền như anh sẽ xem trọng em sao? Hứ, tin được mới lạ!"
“Cái này rất khó nói.” Phó Quân Tiêu khẽ nhếch miệng, tiến lại gần phía trước thêm một tí.
Một giây tiếp theo, Đồng Kỳ Anh hít một hơi rồi cau mày. Nụ hôn của anh sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô, như muốn xoa dịu cảm xúc của cô.
Dù sao cuối ngày đồ ăn cũng đã nguội lạnh, anh không ăn nổi.
Ngày hôm sau.
Phó Quân Tiêu chưa bao giờ có thói quen ngủ nướng, Đồng Kỳ Anh lại không muốn cùng anh ra ngoài làm việc, vì vậy cô nằm trên giường không dậy.
Cũng may, cô không phải là nhân viên chính thức của công ty họ nên đi làm không cần phải điểm danh. Nếu không tiền lương tháng này của cô, dựa vào việc đi muộn về sớm đã bị trừ hết từ lâu rồi.
Sau khi Phó Quân Tiêu đi làm, Đồng Kỳ Anh không buồn ngủ nhưng lại không muốn dậy nên cầm điện thoại di động lên chơi trong lúc buồn chán.
Cho đến khi APP trên điện thoại di động đột nhiên hiện lên thông báo nhắc nhở hôm nay cô rụng trứng, cô mới hoảng sợ ngồi bật dậy khỏi giường.
Khi anh cả làm chuyện đó với cô, không hề thực hiện bất kỳ biện pháp an toàn nào.
Nhưng mà...
Nếu bây giờ cô không muốn mang thai thì sao?
Không phải là cô không thích trẻ con, chỉ là cô cảm thấy mình vẫn còn trẻ, không muốn vướng bận con cái quá sớm.
Dù chưa từng sinh con nhưng cô cũng có kinh nghiệm chăm con.
Vào thời điểm đó, khi cô nuôi Hạ Tiêu thay cho Lý Tư San, lúc đó đúng là một bảo mẫu cá nhân 24/24.
Cùng ăn cùng ngủ cùng chơi, ăn uống ngủ nghỉ của Hạ Tiêu đều do cô lo liệu mọi thứ. Tầm mắt không thể rời khỏi cơ thể cậu nhóc dù chỉ một khắc, cứ sợ cậu bé va vào đâu đó rồi sẽ bị thương.
Một chữ - mệt!
Cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ!!
Nghĩ đến đây, Đồng Kỳ Anh vội vàng xuống giường, nhanh chóng đi vào phòng tắm thay quần áo, tắm rửa xong còn chưa kịp ăn sáng, liền xách túi xách vội vàng đi ra hiệu thuốc gần đó.
Sau khi mua thuốc xong, còn chưa ra khỏi cửa hiệu thuốc, Đồng Kỳ Anh không thể chờ đợi được đã xé giấy thiếc, nặn thuốc ra rồi trực tiếp cho vào miệng rồi nuốt xuống.
Ngay sau khi cô vừa rời khỏi cửa hiệu thuốc, đi về phía bên trái, lập tức có một người đàn ông lạ mặt xông vào hiệu thuốc từ bên phải.
Chỉ trong thời gian vài phút, tại văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Phó Thị, điện thoại di động của Phó Quân Tiêu đặt trên bàn làm việc rung lên, nhưng Phó Quân Tiêu không có ở trong văn phòng.
Khi Lạc Minh Ánh bước vào với đống tài liệu trên tay, thấy điện thoại trên bàn rung lên từng hồi, vì vậy bước tới cầm điện thoại lên và nhấn nút trả lời.
“Cậu tư, chị dâu tư vừa đến hiệu thuốc mua thuốc ngừa thai sau khi quan hệ, cô ấy đã uống thuốc trước khi rời khỏi hiệu thuốc.” Giọng nói của một người đàn ông từ bên trong truyền ra.
Nghe thấy thế, Lạc Minh Ánh nhanh chóng cúp máy.
Lúc này, trên lầu có tiếng bước chân nhè nhẹ.
Lạc Minh Ánh vô thức nhìn lên lầu, thấy Phó Quân Tiêu đang cầm khăn giấy vừa lau tay vừa đi xuống cầu thang xoắn ốc.
Vừa nãy anh đi vệ sinh, đi ra đã thấy Lạc Minh Ánh cầm điện thoại di động của mình, bình tĩnh hỏi: "Ai gọi điện thoại tới vậy?"