Thấy cô định hét lên, anh bất đắc dĩ bịt miệng cô lại, bảo cô quay lại giường rồi ép cô vào nhà.
Vốn dĩ tưởng rằng anh trấn áp cô sẽ khiến cô yên lặng, nhưng ai ngờ cô lại hét lên. Để bảo vệ bản thân, anh không thể không cưỡng hôn cô.
Anh không ngờ rằng sau khi cưỡng hôn cô, sự mềm mại thơm mát của cô lại khiến anh có phản ứng sinh lý.
Vì vậy, anh nhất thời mơ hồ, làm theo bản năng của chính mình, sau đó bắt đầu làm bất cứ điều gì anh muốn với cô.
Đối với vấn đề đó, nam giới thực sự có thể tự học mà không cần bất cứ ai chỉ dạy.
Buổi sáng ngày hôm đó khi anh rời đi, anh mới chính thức nhìn thấy cô trông như thế nào. Anh không biết tại sao mình lại động lòng với cô, nhưng trước khi nhìn thấy dáng vẻ thật của cô thì anh đã dành cho cô một tình cảm đặc biệt. Đó là lý do tại sao sau này khi gặp lại, anh lại yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh không phủ nhận.
Đồng thời, anh không phải là một người đàn ông tùy tiện. Đã chạm vào một người phụ nữ nào, thì anh sẽ chịu trách nhiệm với người phụ nữ đó.
Tiếp đó là những chuyện đã xảy ra sau này.
Anh nói, cô là cô gái đầu tiên mà anh yêu thích, và cũng là người phụ nữ duy nhất của anh...
Nói cách khác, cô là mối tình đầu của anh cả sao.
Khi suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh đang phân tán, Phó Quân Tiêu đã ôm lấy eo cô, bàn tay to bắt đầu không an phận mà lần mò ra sau lưng cô.
"Kỳ Anh, anh biết, về phương diện tình cảm em luôn thiếu cảm giác an toàn. Cho nên, anh sẽ cố gắng bổ sung cho em." Phó Quân Tiêu dừng lại, sau đó trầm ngâm nói: "Dù là về mặt tình cảm hay thể xác, anh sẽ không bao giờ phản bội em. Nhưng mà anh không thể yêu em mà không để ý đến những chuyện khác được."
Anh vẫn còn việc chưa hoàn thành. Chuyện đó có thể xem như là nỗi ám ảnh của anh!
Vì không thể buông bỏ trái tim mình nên mới cố chấp.
Lúc anh yêu cô, anh có thể chiều chuộng cô đến tận xương tủy. Nếu không yêu cô, anh sẽ trở nên tuyệt tình, tàn nhẫn hơn bất kỳ người đàn ông nào khác.
Có lẽ, vì si tình mà tuyệt tình. đam mỹ hài
“Anh cả.” Cô đột nhiên muốn thổ lộ điều gì đó: “Thật ra...”
Phó Quân Tiêu không cho cô cơ hội nói chuyện, ngẩng đầu lên trực tiếp hôn lên môi cô.
Đồng Kỳ Anh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Phó Quân Tiêu...
Chỉ thấy nụ cười ấm áp trong mắt anh, ánh mắt vừa rồi vẫn còn trong veo, phút chốc trở nên vô cùng ám muội...
“Em đi nấu cơm!” Đồng Kỳ Anh bị nụ hôn làm cho choáng váng. Sau khi tỉnh hồn lại, cô chống vai anh muốn đứng dậy.
Phó Quân Tiêu không chịu buông ra, trả lời một cách mơ hồ: "Đừng đi", sau đó hôn lên môi cô một lần nữa, siết chặt vòng tay và ôm chặt cô trong vòng tay anh, thở hổn hển mà thì thầm: "Đừng cử động! Để anh ôm em một lát."
Vấn đề là cơ thể anh đang ôm cô ngày càng cứng rắn và nóng lên. Hơn nữa cô có thể cảm thấy nhịp tim anh đang đập nhanh hơn.
Về phương diện đó, cô không còn xa lạ với anh cả, nên cô biết rất rõ phản ứng sinh lý của anh cả.
Đồng Kỳ Anh bình tĩnh tự nhiên cười nói: "Anh cả, để em nấu cơm cho anh! Chẳng lẽ anh không đói hả?"
"Đói..." Câu chữ nhẹ nhàng tuôn ra từ cánh môi anh, nhưng lời nói tiếp theo của anh lại có vẻ rất nhẫn nại: "Nhưng mà, anh không đói bụng."
"Không được."
"Anh muốn."
"Không được."
"Vậy thì..." Anh vẫn ôm eo cô không buông, ngược lại ôm chặt cô vào lòng, càng ngày càng siết chặt cô hơn: "Anh đi tắm trước rồi ăn..."
"Ăn cơm."
"Ăn em."
"Ăn cơm!"
"Ăn..."
"Hửm?"
"Được rồi, ăn cơm..." Phó Quân Tiêu thỏa hiệp, cuối cùng buông cô gái nhỏ trên người ra.
Đồng Kỳ Anh từ từ đứng dậy khỏi người anh, sau đó đi đến phòng bếp.
Có vẻ như anh cả không coi trọng những lời nói của Quân Bác, bởi vì anh cả vẫn không hề làm bất cứ điều gì bất thường với cô.
Cũng không biết có phải trong lòng cô cảm thấy quá tốt đẹp không hay là như thế nào, mà cô luôn cảm thấy anh cả dường như không quan tâm những gì Quân Bác nói có phải là sự thật hay không.
Nếu anh cả đã không quan tâm, thì cô quan tâm làm gì nữa?
Trong bếp, cô làm hai món xào đơn giản. Sau đó đang khi cô thêm muối vào món canh mới nấu, Phó Quân Tiêu bất ngờ ôm cô từ phía sau.
Hai tay anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, mùi sữa tắm thoang thoảng quanh mũi cô.
Hơi thở và cơ thể ấm áp của người đàn ông vây chặt lấy cô, có một chút mềm mại ẩm ướt từ dái tai truyền đến khiến má cô nóng bừng, mang tai lập tức đỏ ửng lên.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên nóng lên lạ thường, theo bản năng dùng khuỷu tay thúc về phía sau, giọng nói như nhũn ra: "Anh cả, thôi, đến giờ ăn cơm rồi."
Tuy nhiên, người đàn ông lại không nghe cô, một tay chậm rãi lần lên cổ áo cô, từ từ cởi cúc áo, sau đó đưa tay vào trong vạt áo mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Bàn tay to lớn của anh lại giữ lấy cằm cô, hơi hướng má cô về phía anh, đôi môi nóng bỏng của anh trượt từ dái tai cô lên khóe mắt, rồi đi xuống cổ.
Lúc này, cô có thể cảm nhận được mồ hôi nóng bỏng trên lòng bàn tay anh, lý trí quay trở về, cô cười ngây ngô: "Anh cả, anh đừng quậy nữa! Bây giờ đã đến giờ ăn tối rồi."
“Không, bây giờ là giờ ăn nhẹ trước bữa ăn.” Giọng Phó Quân Tiêu vẫn dễ chịu như trước, nhưng hơi thở có chút rối loạn.