Nhân viên bảo vệ đưa anh và cô gái đến phòng giáo vụ, cô gái cứ khóc sướt mướt từ đầu đến cuối, khăng khăng rằng anh đã cưỡng hiếp cô ta.
Hơn nữa, có hai nhân viên bảo vệ làm chứng rằng anh còn cởi quần và suýt đè lên người cô gái, may mà họ đến kịp thời để cứu cô gái, thật khiến anh không thể phản bác.
Chuyện này xảy ra, gọi điện cho bố mẹ là lẽ đương nhiên.
Cha mẹ của cô gái đã báo cảnh sát vào đêm hôm đó và cũng đưa anh ra tòa.
Vì vậy, với tư cách là một nghi phạm hình sự, anh đã bị đưa đến đồn cảnh sát để ghi nhận khẩu cung và nhờ bác sĩ pháp y khám nghiệm toàn thân và kiểm tra tâm lý, còn bị buộc phải tạm giam trong một nhà tù dành cho thiếu niên vài ngày, chờ đợi kết quả điều tra của cảnh sát và kết quả giám định pháp y, sau đó sẽ đến toà án để mở phiên tòa.
Cuối cùng, các kết quả kiểm tra khác nhau đã được hoàn thành.
Anh không có vấn đề gì cả về thể chất và tinh thần, cũng không nói dối. Dấu vân tay mới nhất trên người anh, ngoại trừ của chính anh thì là của hai nhân viên bảo vệ, còn có dấu tay của cô gái ở hai bên quần, có thể chứng minh là quần của anh đã bị cô gái dùng hết sức cởi ra.
Và cô gái đó bị nghi là nói dối. Trên người và trên quần áo của cô ta có dấu vân tay của những kẻ tình nghi khác, duy chỉ không có dấu vân tay của Phó Quân Tiêu. Ít nhất điều này có thể chứng minh rằng Phó Quân Tiêu chưa từng chạm vào cô ta, kể cả quần áo của cô ta cũng chưa từng đụng vào.
Do bằng chứng không đủ nên Phó Quân Tiêu được tuyên trắng án trước tòa.
Nhưng cha mẹ của cô gái lại vu khống rằng ông nội của anh rất giàu có và quyền lực, đã đi nhờ vả các mối quan hệ nên mới được trắng án.
Đối với sự vu khống của phụ huynh cô gái, anh chỉ gửi thư cảnh cáo của luật sư đến gia đình bọn họ.
Sau đó không thèm đoái hoài gì đến họ nữa.
Dù giàu có và quyền lực, nhưng ông nội không phải là loại người vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Nếu Phó Quân Tiêu thực sự phạm tội, ông nội của anh sẽ không bao giờ bao che cho anh. Nếu thực sự bao che cho anh, anh cũng sẽ không bị bắt giam trong nhà tù dành cho thiếu niên rồi chờ kết quả của nhiều cuộc giám định khác nhau.
Cũng chính vì sự việc này mà Phó Hoằng Khôn mới phát hiện ra cháu trai cả của mình thực sự có năng lực. Những bức tường của các trường cao đẳng và đại học bình thường không thể giữ được anh, vì vậy ông ấy đã gửi Phó Quân Tiêu anh đến học viện quân sự. Vừa lúc Phó Quân Tiêu anh cũng muốn thừa hưởng nguyện vọng cuối cùng của bố mình là gia nhập quân đội tham gia quân ngũ.
Sau khi biết được ngọn nguồn của chuyện này, Đồng Kỳ Anh không kìm được mà đẩy Phó Quân Tiêu lên ghế sô pha.
Cô bò lên ngực anh, không khỏi thốt lên: "Hóa ra hồi đó anh cả cũng có lúc ngớ ngẩn đó nha!"
"Lúc đó anh không gọi là ngớ ngẩn mà gọi là hoàn toàn không biết phải làm sao. Lần đầu tiên gặp phải kiểu bị con gái làm bậy như thế này, anh còn lo lắng rằng sau này mình không thể thi vào đại học quân sự." Phó Quân Tiêu cười khổ.
“Quân Bác có biết chuyện này không?” Đồng Kỳ Anh hỏi tiếp.
Phó Quân Tiêu khẽ nhún vai: "Ông nội và anh cũng không nói cho cậu ấy biết, nhưng mà sau đó cậu ấy cũng đến Trường Trung học cơ sở số 1 Thuận Canh để học cấp ba. Có lẽ đã nghe thấy một số tin đồn!"
“Thì ra là như vậy.” Đồng Kỳ Anh có hơi trầm ngâm.
“Làm sao vậy?” Phó Quân Tiêu vẫn cảm thấy Đồng Kỳ Anh có vẻ có tâm sự.
Đồng Kỳ Anh tỉnh táo lại, một tay chống má, một tay vẽ vòng tròn trên ngực Phó Quân Tiêu, đùa cợt: "Anh cả, trước em, anh có thích cô gái nào khác nữa không?"
"Không." Phó Quân Tiêu trả lời không chút do dự: "Em là cô gái đầu tiên anh thích và cũng là người phụ nữ duy nhất anh có."
Thực tế, sau sự việc đó, anh cứ nghĩ đến phái nữ là lại cảm thấy phát sợ!
Ngoài ra, sau khi nhập học học viện quân sự, vấn đề giữa nam sinh và nữ sinh được quản lý đặc biệt nghiêm ngặt.
Học viện quân sự mà anh theo học lúc đó không phải là đại học, mà là học viện quản lý quân sự tương tự như trường trung học phổ thông toàn thời gian. Ngoài các khóa học trung học phổ thông hàng ngày, bọn họ còn phải học kỹ năng quân sự. Vì trường đại học đối ứng chuyên nghiệp chỉ là trường đại học quân sự, cho nên bọn họ được coi là hành động chuẩn bị để sau này tiến vào các trường đại học quân sự.
Hầu hết tất cả các học sinh trung học có thể vào học viện quân sự đều có người trong gia đình theo nghiệp quân sự và chính trị. Vì thế học sinh trong trường của họ không nhiều lắm.
Khi đó, những người cùng khóa bọn họ học chung hai lớp, mỗi lớp có ba mươi học sinh, đến từ khắp nơi trên thế giới, trong lớp chỉ có mười học sinh nữ.
Hơn nữa, học viện quân sự của họ cấm học sinh yêu đương, nữ sinh thường để tóc ngắn, trang điểm giản dị, đồng phục học sinh các mùa đều là quần tây, quân phục không được để lộ bắp chân, giống như nam sinh mặc vậy.
Bọn họ cũng chú ý đến tinh thần bộ đội. Một lớp chính là quân đội nhỏ nên tính cách của các bạn nữ trong lớp cũng tự nhiên rộng rãi như các bạn nam, đều là tình bạn trong sáng giữa những người anh em bạn bè tốt, cùng giúp đỡ nhau trong cuộc sống và học tập.
Vì vậy, anh không nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng không muốn yêu đương.
Sau này vào đại học, anh chọn chuyên ngành vũ khí đặc biệt, sau khi ra trường anh vào trực tiếp lực lượng đặc công phòng chống ma tuý, chống bạo lực, tội ác. Để củng cố tâm lý bản thân và chống lại các cám dỗ, anh đã được cấp trên sắp xếp cho tiếp xúc với đủ loại phụ nữ.
Trước mặt những người phụ nữ đó, anh đã vượt qua các cửa ải gần như không có cản trở. Phải nói người phụ nữ duy nhất khiến anh gục ngã chỉ có một mình Đồng Kỳ Anh cô.
Đêm đó, khi làm nhiệm vụ rồi bị thương, hành tung bị bại lộ, trên đường gặp phải người đuổi giết, anh nhảy xuống từ trên sân thượng dọc theo bảng điều hòa gắn tường ở bên ngoài, trùng hợp nhảy vào ban công của căn nhà cho thuê của cô.
Vốn dĩ anh muốn rời đi để vừa tiếp tục chạy thoát thân vừa đợi đồng đội đến tiếp viện, nào ngờ vào lúc đó, Đồng Kỳ Anh cô vừa lúc mở rèm lên, mở cửa kính ra, sau đó gặp mặt anh.