Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 472: Chương 472: Mỗi đêm ở cùng cô




“Không chỉ một đêm!” Nghe Phó Quân Tiêu nói lời này, sắc mặt của Đồng Kỳ Anh đều thay đổi.

Trong ý thức của cô đã tin chuyện mà Phó Quân Bác nói có liên quan đến anh cả.

Phó Quân Tiêu lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đồng Kỳ Anh, tiếp tục nói: “Mỗi đêm ở cùng em đều khiến anh khó lòng quên được.”

Nhất thời Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng cười.

Miệng của anh cả cũng ngọt thật đó.

Nhưng chuyện cô muốn biết không chỉ là chuyện của hai người.

“Vậy lúc trước khi gặp em thì sao? Anh có chuyện nào mà cả đời khó lòng quên được không?” Đồng Kỳ Anh cong nhẹ môi, vẫn thăm dò quá khứ của Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu nhìn gương mặt vừa tò mò vừa nghiêm túc của Đồng Kỳ Anh, không nhịn được cười hỏi: “Em là tò mò đối với quá khứ của anh, hay có chuyện giấu anh vậy?”

Thật ra cô có chút để ý chuyện mà Phó Quân Bác nói, nhưng không tin rằng lúc trước anh cả đã làm những chuyện đó, nhưng Phó Quân Bác sẽ không vô duyên vô cớ bịa chuyện, vì vậy cô muốn anh cả nói rõ.

Muốn chân tướng của chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Phó Quân Tiêu ôm lấy đầu của Đồng Kỳ Anh, để đầu cô dựa vào cổ anh, trầm giọng nói: “Đêm biết được bố anh mất, còn có lúc học cao trung năm nhất, bị một nữ sinh vu oan.”

“Bị một nữ sinh vu oan?” Đồng Kỳ Anh nhất thời mẫn cảm, ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu, trong lòng tự hỏi không biết có phải là chuyện mà Phó Quân Bác nói đến không.

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu trở nên lạnh đi vài phần, khi anh gật đầu, lông mày cũng hơi cau lại.

Anh u sầu nói tiếp: “Hơn nữa còn là bị một nữ sinh có thành tích tốt, xinh đẹp vu oan.”

“Anh cả, anh có thể nói cho em nghe không.” Kỳ Anh trầm giọng nói.

Dường như đúng với chuyện mà Phó Quân Bác nói, nhưng mà, quả nhiên chuyện này còn có ẩn tình.

Phó Quân Tiêu cũng từ từ kể lại: “Trước khi anh học cấp hai, vẫn luôn cùng bố sống trong quân ngũ, không có đến trường học nghe giảng, Sau khi bố anh mất, anh được ông nội đón về, chính thức bước vào cuộc sống của học sinh. Sau này anh học xong cấp hai, ông nội đưa anh đến thành phố Thuận Canh, trường trung học cơ sở số 1 Thuận Canh là một trường nội trú khép kín. Sau đó phát sinh ra chuyện đó…”

Trường trung học cơ sở số 1 Thuận Canh, ngoại trừ hai ngày nghỉ cuối tháng, những thời gian còn lại học sinh không được rời khỏi trường, ăn uống, vui chơi, học hành ngủ nghỉ, đều ở trường học.

Hai mươi năm trước.

Anh cùng với bố trải qua chuyến du lịch, đồ chơi anh thích nhất là súng với dao găm.

Vì vậy, từ nhỏ anh đã chạm vào súng thật có đạn thật, chơi với các loại dao găm, thích bắn súng và cận chiến, tốc độ lắp ráp lại súng gần như là một pha nguy hiểm mà anh có thể thể hiện trước bất kỳ ai.

Và lần này bước vào một ngôi trường cấp 3 với hệ thống nội trú khép kín, cũng không thể ngăn được trái tim "ham chơi" của Phó Quân Tiêu chút nào.

Trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, anh đã chơi một trò chơi bắn súng trực tuyến quốc tế 3D, vì thao tác xuất sắc và đứng nhất quốc gia, anh được mời tham gia một đội ưu tú nổi tiếng của nước nhà.

Năm nhất của cao trung, tối thứ sáu đó có thể không cần tự học, nhưng không thể rời khỏi trường, bởi vì có chiến đội, Phó Quân Tiêu không lấy được giấy nghỉ phép, không thể không trèo tường, đi quán nét mà đồng đội đã chọn sẵn.

Giải đấu đồng đội đêm đó, nhân vật do anh điều khiển đã giết chết các tinh anh của các đội khác với "30 kill" và sống sót đến cuối cùng, giành lại vị trí đầu tiên cho đội của mình.

Năm đó, chuyện anh vui mừng nhất đó chính là chơi trò chơi mà mình yêu thích, còn có thể dựa vào trò chơi lấy được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.

Sau khi giải đấu kết thúc, anh không có qua đêm lại ở quán net, mà trực tiếp trèo từ chỗ cũ quay về trường học.

Kết quả sau khi anh nhảy từ tường xuống, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thất thanh “A” của nữ sinh, đồng thời cũng dọa cho anh một trận.

Góc tường là điểm mù của camera giám sát, cũng là vành đai xanh rừng cây nhỏ, nên không có đèn đường, xám xịt một mảng.

Lúc anh còn chưa kịp phản ứng lại, có một thân ảnh màu đen chạy qua trước mắt anh.

Lúc anh đang chuẩn bị đuổi theo bóng người màu đen đó, đột nhiên có thứ gì kéo mạnh quần anh xuống, “Xoẹt”, xương hông của anh bị dây kéo quần cào một đường cảm giác đau, hai chân của anh bỗng chốc lạnh ngắt.

Anh của lúc đó, mặc một bộ đồ thoải mái, quần là kiểu quần vận động co giãn.

Tiếp theo đó, có hai bảo vệ cầm đèn pin chạy đến bên này, ánh đèn chiếu về phía anh, anh mới nhìn thấy một cô gái quần áo xộc xệch đang quỳ gối bên cạnh anh.

“Cứu mạng, anh ấy muốn cưỡng hiếp tôi.” Cô gái khóc nức nở nói.

Lúc đó, anh ngây ngốc, không phòng bị nên hai tên bảo vệ bắt tại trận, giống như tội phạm vậy, kéo ngược hai tay anh lại, đè xuống mặt đất không thể nhúc nhích.

Anh lúc đó, kiểu như là “Tôi là ai, tôi ở đâu, chuyện gì vậy.” Cả khuôn mặt ngơ ngác đến tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.