Khi Lạc Minh Ánh thấy thì rất đau lòng thay cho Phó Quân Tiêu. Cô ta không nói hai lời, liền rời đi rồi lúc quay lại đã cầm trên tay một miếng băng cá nhân lớn.
“Tổng giám đốc Phó, vết thương trên mu bàn tay của anh vẫn nên xử lý đi ạ.”
Lạc Minh Ánh nhẹ nhàng đặt băng cá nhân lên trên bàn, cạnh bàn tay của Phó Quân Tiêu.
Bàn tay cầm bút của Phó Quân Tiêu khựng lại một lúc, ánh mắt của anh nhìn xuống hai hàng dấu răng trên mu bàn tay rồi trong đầu nhớ lại hình ảnh sáng nay mà khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười.
Chuyện này đều là tại anh hết cả.
Khi trời vừa tảng sáng, anh vừa mở mắt liền nhìn thấy một bức tranh sống động và đầy cám dỗ đập vào mắt.
Kỳ Anh đang lặng lẽ nằm bên cạnh anh, chiếc váy ngủ màu trắng của cô để hở một nửa làm lộ ra bờ vai tròn trịa và bộ ngực căng sữa cũng hở ra một nửa. Tấm chăn lụa tơ tằm cũng bị cô đá văng ra và cặp mông đào ngọt ngào dính sát vào váy cùng với đôi chân thon dài cân đối hiện ra trước mắt anh.
Ngay lập tức các tế bào đang nghỉ ngơi của anh bị đánh thức bởi vẻ đẹp của cô.
Anh không kìm chế được dòng điện kích thích trong người nên chậm rãi duỗi ngón trỏ ra, dọc theo đường cong hấp dẫn trên cơ thể cô mà nhẹ nhàng vuốt từ sống lưng cổ của cô đến đốt sống đuôi và uốn cong một đường xuống phía dưới.
Và vì thế...
Anh không thể kìm lại...
Anh thừa dịp cô ngủ say mà tập kích cô.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Kết quả là anh đã bị cô đánh trả.
Nếu anh nhớ không lầm thì dường như Kỳ Anh đã cắn anh hơn một lần.
Hơn nữa, mỗi lần ra tay đều rất nặng.
Khi anh suy nghĩ đến điểm này, Phó Quân Tiêu vuốt trán bất lực. Chuyện này thật sự rất hao tâm tổn trí.
Thật ra khi Phó Quân Bác nói rằng màng trinh của Kỳ Anh đã từng bị vá lại nhưng anh không quan tâm đến điều đó chút nào.
Bởi vì có phải vá hay không thì anh cũng đã nếm thử qua rồi. Thứ nhất, không có vấn đề gì cả. Thứ hai, trong lòng anh cũng biết rất rõ ràng.
Tuy nhiên, anh phát hiện ra rằng anh cần phải tiết chế lại một chút ham muốn của anh đối với Kỳ Anh.
Sau khi thím Lưu vào phòng, mở rèm cửa ra thì lập tức ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, rải ánh sáng vàng lên căn phòng. Lúc này Đồng Kỳ Anh lăn qua lăn lại trên giường mấy lần, trên mặt vẫn còn hiện rõ sự ngái ngủ.
Ôi...
Chói mắt quá...
Không muốn dậy gì hết...
Cô đưa bàn tay mảnh khảnh lên để che ánh nắng, nhưng chỉ khẽ nhúc nhích cánh tay thì từng khúc xương đều phản kháng với cô. Cô cảm thấy toàn thân đau nhức.
Khi cô tỉnh dậy thì có cảm giác như xương cốt rã rời...
“Mợ cả, trước khi ra ngoài cậu cả đã đặc biệt dặn dò tôi phải đánh thức cô dậy trước khi ăn bữa trưa. Cô đã bỏ bữa sáng rồi nên không thể bỏ bữa trưa nữa.” Thím Lưu ân cần nói.
Sau đó Đồng Kỳ Anh mới bật dậy khỏi giường, đầu óc cô dần dần tỉnh táo lại. Những ký ức đêm qua và sáng nay trào dâng như sóng biển, tất cả đều quay trở lại trong tâm trí cô.
Cô vỗ tay lên trán, cô nghĩ có lẽ...
Nếu một người đàn ông chiều chuộng người phụ nữ đó quá mức thì sớm muộn gì người phụ nữ đó cũng trở thành “thiểu năng trí tuệ”.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy rằng không thể để cho anh cả Phó Quân Tiêu của cô chiều chuộng cô trở thành một người phụ nữ “thiểu năng trí tuệ” được.
Vì vậy, cô phải đi làm.
Làm việc để trí óc hoạt động nhiều hơn, như vậy mới trở nên thông minh hơn và để không bị anh cả dụ dỗ một lần nữa.
Sau khi ăn trưa, Đồng Kỳ Anh mang theo thẻ làm việc đến phòng thiết kế ở trụ sở tập đoàn Phó Thị. Cô còn đặc biệt nhờ trưởng phòng Tôn Lệ Á sắp xếp bàn làm việc cho cô để cô có thể làm việc ở đây mỗi ngày.
Ở một nơi khác, có một người phụ nữ giống y như Đồng Kỳ Anh, người đó cũng ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao, chính là Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan vừa mở mắt thì đột nhiên cô ta từ trên giường ngồi bật dậy, vừa ngước mắt lên thì tình cờ bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác đang ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ, toát ra khí chất lạnh lẽo đáng sợ. Một đôi mắt đen tàn nhẫn nhìn thẳng vào Tô Hoài Lan, vẻ mặt khó hiểu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giờ phút này, trong đầu Tô Hoài Lan hiện lên hình ảnh cuồng nhiệt đêm qua, người đàn ông trước mặt đã mạnh bạo với cô ta vẫn còn mặt mũi ở lại đây chờ cô ta tỉnh lại sao?
“Nói. Là ai đã chỉ thị cho cô tới quyến rũ tôi?” Phó Quân Bác nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng như vạch ra ranh giới giữa hai người họ.
Tô Hoài Lan nuốt một ngụm nước bọt, đôi môi đỏ mọng nhếch lên. Rồi cô ta không hề xấu hổ mà tung chăn lên, trần truồng bước từng bước như một người mẫu đang đi trên sàn catwalk mà bình tĩnh đi về phía Phó Quân Bác.
“Không có ai chỉ thị cả, là tôi tự nguyện.” Cô ta mỉm cười, một nụ cười quyến rũ rồi ngồi xuống đùi của Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác đặt tay lên tay vịn của chiếc ghế sô pha, chống đỡ thật chắc chắn rồi anh ấy đứng bật dậy khỏi ghế, đồng thời đẩy Tô Hoài Lan ngã xuống đất một cách không thương tiếc.
Tô Hoài Lan vặn eo, tự mình đứng dậy từ trên mặt đất và lại tặng cơ thể của cô ta đến trước mặt Phó Quân Bác một lần nữa.
Cô ta đưa hai tay lên ôm cổ anh ấy không chịu buông, vừa vuốt ve bộ ngực của anh ấy vừa hôn lên quả táo Adam đang lên xuống của anh ấy.
“Em là Kỳ Anh của anh, anh không cần em nữa sao?” Tô Hoài Lan bắt chước giọng nói của Đồng Kỳ Anh y như đúc.
Khoảnh khắc đó đã khiến anh ấy suýt chút nữa nghĩ rằng người phụ nữ trước mặt anh ấy chính là Đồng Kỳ Anh.
Ngay sau đó Phó Quân Bác nắm lấy cánh tay của Tô Hoài Lan và đột nhiên đôi mắt của anh ấy trở nên khát máu và bạo lực. Anh ấy ném cô ta lên giường và lại ức hiếp người đàn bà đê tiện này một lần nữa.