Sau khi kết thúc, Tô Hoài Lan nằm trên người của Phó Quân Bác, năm ngón tay phải lần lượt khua nhẹ trên ngực anh ấy, hỏi bóng gió: "Nếu Kỳ Anh biết chúng ta đã hai lần cùng nhau như thế này, cô ấy nhất định sẽ làm ầm ĩ lên và đòi ly hôn với anh!"
“Tôi đã ly hôn với cô ấy rồi.” Vẻ mặt của Phó Quân Bác trở nên lạnh lùng trong vài phút, rồi anh ấy đẩy Tô Hoài Lan ra khỏi mình, đứng dậy bước ra khỏi giường, cầm lấy chiếc áo choàng tắm rơi trên gối, và mau chóng khoác lên người.
Tô Hoài Lan cũng ngồi dậy theo, ngồi thụp xuống giường, vẻ mặt kinh ngạc: "Ly hôn? Tại sao lại ly hôn?"
"Tại sao lại ly hôn? Hửm? Không phải những gì tôi đang làm bây giờ là câu trả lời cho “tại sao lại ly hôn” à?" Phó Quân Bác đứng bên giường, trố mắt nhìn thân thể đang trần như nhộng của Tô Hoài Lan.
Sau khi buột lại thắt lưng áo choàng tắm, anh ấy đi vào phòng tắm mà không thèm nhìn lại.
Tuy anh ấy tắm đã được khoảng thời gian khá lâu, nhưng vẫn cảm giác trên người anh ấy hiện còn rất bẩn.
Vừa rồi khi Tô Hoài Lan đang dùng miệng, anh ấy phải tưởng tượng cô ta là Kỳ Anh mới có thể kết thúc được như thế này.
Bất chợt nhìn lại, anh ấy nhận ra rằng những ngày hạnh phúc nhất của anh ấy chính là ba năm chung sống với Kỳ Anh ở Úc.
Mặc dù lúc đó họ phải chịu áp lực về tài chính nhưng họ không có gánh nặng về tình cảm.
Tình yêu của anh ấy và Kỳ Anh khi đó rất thuần khiết, thỉnh thoảng sẽ có một vài mâu thuẫn nhỏ, nhưng sau khi hòa giải, họ lại tiếp tục sống những ngày đơn giản và có phần nhàm chán.
Đúng vậy, đơn giản và nhàm chán …
Mỗi ngày nhiệm vụ mỗi ngày của anh ấy và Kỳ Anh đều là cơm, gạo, dầu, muối, nước sốt, giấm và tương. Thời gian đi làm thì đi làm, thời gian học thì học, rồi cùng nhau đi siêu thị, ở nhà xem phim, rảnh rỗi thì đi dạo cùng với Kỳ Anh. Thật là một cuộc sống êm ả, và quả thật đây mới là hạnh phúc thực sự.
Để cứu Hạ Tiêu, anh ấy đã làm cho Lý Tư San mang thai lần nữa và tổ chức đám cưới với Lý Tư San, trên danh nghĩa anh ấy sẽ là rể của nhà họ Lý, thế nhưng thật tế anh ấy không đi lấy giấy đăng ký kết hôn với Lý Tư San.
Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch Lý Tư San này thực sự đã chuyển 25% cổ phần của tập đoàn nhà họ Lý cho anh ấy như một “quà ra mắt” chào mừng anh ấy bước vào làm rể nhà cô ta.
A!
Là một người đàn ông, mà lại sống trong tình cảnh như thế này, thật không biết rốt cuộc là do ai đã làm anh ấy thành ra thế này.
Sau khi tắm xong, Phó Quân Bác nhìn mình trong gương như thể đang nhìn thấy một người đàn xa lạ luôn làm anh ấy cảm thấy ghê sợ.
Rốt cuộc anh ấy có bao nhiêu phần đáng để thương hại?
Rõ ràng khi sinh ra anh ấy là một người có bố nhưng lại không có được tình thương của bố, sau đó ngay cả mẹ cũng bỏ anh ấy lại, thà tự nguyện lên thiên đường với bố còn hơn là ở lại nuôi nấng anh ấy.
Kết quả là anh ấy được người vợ chính của bố mình đưa về, chính thức bước vào nhà họ Phó từ trại trẻ mồ côi, thế nhưng anh ấy đã phải chịu sự bạo hành ghẻ lạnh từ người mẹ nuôi.
Năm mười tám tuổi, anh ấy và Lý Tư San yêu nhau, nhưng sau đó Lý Tư San lại bỏ anh ấy sang một bên.
Dường như mọi người ai cũng muốn vứt bỏ anh ấy, chưa có ai thật sự cần đến anh ấy …
Chỉ có Kỳ Anh mới cho anh ấy cảm giác được người khác yêu thương, dựa vào.
Nhưng tại sao anh ấy lại để mất Kỳ Anh?
"Thành Hưng, sao anh lại khóc thế?"
Câu hỏi của Kỳ Anh như thế bất chợt vang lên bên tai anh ấy, hình ảnh anh ấy hiện rõ trong gương với giọt nước mắt trong như pha lê ở khóe mắt đang chực lăn xuống.
Ôi, anh ấy đang khóc vì ai vậy?
Vì bản thân mình? Hay là vì Kỳ Anh?
Trước khi Phó Quân Bác bước ra khỏi bồn tắm, Tô Hoài Lan đã mặc lại quần áo và rời khỏi nơi đó.
Dù bây giờ cô ta đã là một nữ minh tinh nổi tiếng, nhưng cô ta không còn là một bông hoa cúc nhỏ bé nữa, vì vậy cô ta cũng cần những nhu cầu về thể xác.
Phó Quân Bác có ngoại hình không thua gì các sao nam đình đám nên cô cảm thấy bản thân mình cũng không hề bị thiệt gì, hai người đều có nhu cầu riêng và không có gánh nặng tình cảm, đó có lẽ là điều tốt nhất với cô ta.
Cô ta đã ở trong cái vòng hỗn độn này cũng khá là lâu, dạng đàn ông nào cô ta cũng đều gặp và tiếp xúc qua.
Nếu muốn so sánh tỉ mỉ thì xét về tổng thể, tên Phó Quân Tiêu kia mới được coi là cực phẩm, thật sự rất đáng để gọi là cực phẩm.
Chỉ tiếc là cô ta không thể có được một người đàn ông có phẩm chất tuyệt vời như vậy.
Thật ra, trong lòng của Tô Hoài Lan vẫn là một khoảng không trốn rỗng và cực kì cô đơn.
Không cần đàn ông phải thật tâm đáp lại tình cảm, chỉ cần đưa tiền tới tay cho mình mới là chân lý.
Tô Hoài Lan đã tự nhủ như thế với chính bản thân cô ta.
Lúc này, chỉ sau hai giờ ngồi tập trung làm việc, Đồng Kỳ Anh đã bị các đồng nghiệp nữ "bao vây".
"Tôi nghe nói cô và tổng giám đốc Phó của chúng tôi từng yêu nhau, sau đó cô bị tổng giám đốc Phó của chúng tôi ruồng bỏ. Cô đã từng ngủ với tổng giám đốc Phó chưa? Tại sao cô lại bị tổng giám đốc Phó chia tay? Tổng giám đốc Phó có trả phí chia tay cho cô không?” Đồng nghiệp nữ A không e ngại liền hỏi thẳng một mạch luôn ba câu hỏi.
Đồng Kỳ Anh toát mồ hôi hột …
Cô từ chối trả lời câu hỏi, nhưng câu hỏi cuối làm cô nhớ lại rằng cô đã quyên góp hết phí chia tay mà anh cả đã đưa cho cô.
“Này, mau nói cho chúng tôi biết cảm giác yêu đương với tổng giám đốc Phó như thế nào đi?” Đồng nghiệp nữ B hỏi: “Tổng giám đốc Phó ngày thường siêu lạnh lùng! Làm thế nào mà cô có thế nắm được tổng giám đốc Phó thế?”
“Các người rảnh rỗi quá phải không?” Tôn Lệ Á bước ra khỏi văn phòng của mình, trông thấy một đám phụ nữ tập trung vây quanh bàn làm việc của Đồng Kỳ Anh, nghiêm mặt nói lớn.
Trong phút chốc, Đồng Kỳ Anh cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành, mấy cô đồng nghiệp thích buôn chuyện cuối cùng cũng trở về chỗ của họ.