Tập đoàn Phó Thị hiện nay trong khoảng thời gian từ 15h30 đến 16h00 mỗi buổi chiều hằng ngày là giờ trà chiều cho nhân viên. Bên trong nhà hàng dành cho nhân viên ở tầng một có đủ các món ăn nhẹ được trang trí đẹp mắt, cà phê, trà sữa, trà và nước trái cây.
Đồng Kỳ Anh cũng theo trào lưu phổ biến của đám đông đến nhà hàng thưởng thức trà chiều với các đồng nghiệp cùng bộ phận, nhưng không ngờ lại gặp Lạc Minh Ánh, người cũng đến dùng trà chiều, thậm chí còn ngồi chung với nhau trước một bàn tròn.
"Sau này khi cô làm tình với tổng giám đốc Phó thì hãy nhẹ nhàng một chút, dù sao tổng giám đốc Phó còn phải ra ngoài đàm phán các hợp đồng làm ăn. Nếu như ngày nào cũng dính vết hôn trên cổ, trên mu bàn tay của anh ấy để lại dấu răng thì còn ra thể thống gì nữa?” Lạc Minh Ánh mặc trang phục công sở, ngồi thẳng người, cô ta bỏ một viên đường vào trong cốc cà phê của mình, vừa cầm thìa khuấy cà phê vừa có vẻ như đang trách cứ Đồng Kỳ Anh với bộ dạng như thể cô ta là chị gái của cô vậy.
Sáng nay, cô ta còn có nhã ý đưa cho Phó Quân Tiêu một chiếc băng cá nhân cỡ lớn, nhưng Phó Quân Tiêu không dùng đến, anh dửng dưng không để tâm đến việc mang theo hai hàng dấu răng, trước những ánh mắt kỳ lạ, sau khi họp xong các cuộc họp, anh đi gặp mặt các ông trùm kinh doanh lớn với vẻ bình tĩnh.
Có lẽ, anh không cho rằng điều này có gì không thỏa đáng.
Nhưng với tư cách là một người đứng ngoài cuộc, Lạc Minh Ánh cảm thấy điều đó rất chi là mất phong độ và ảnh hưởng đến hình tượng của công ty và tập đoàn.
Sau khi nghe xong những lời của Lạc Minh Ánh, Đồng Kỳ Anh bị miếng bánh hình xoắn ốc cầu vồng trong miệng làm cho nghẹn họng, cuối cùng sau khi thở được một hơi, cô che miệng lại với vẻ khó chịu.
Cũng may, bàn này chỉ có hai người bọn họ, nếu không lỡ như bị người bên cạnh nghe thấy chỉ có nước nổ tung nồi.
Nói đi cũng phải nói lại, cô ta – Lạc, Minh, Ánh, có phải sống ở biển không vậy?
Mấy chuyện riêng tư thế này mà cô ta cũng muốn quản sao?
Mặc dù có vẻ như mấy lời này của cô ta nghe có vẻ như thực sự nghĩ cho tập đoàn và công ty, nhưng cô luôn cảm thấy rất kỳ cục!
Đồng Kỳ Anh bưng trà sữa lên uống liên tục mấy hớp lớn, sau khi thuận khí cho bản thân xong thì cô đặt chiếc cốc xuống, quay sang dằn mặt Lạc Minh Ánh với vẻ không hề khách khí: “Mấy lời này cô nên đi nói tổng giám đốc Phó của mấy người kìa!”
"Anh ấy là sếp của tôi, tôi không thể nói mấy lời này với anh ấy được, vì vậy tôi chỉ có thể bắt đầu từ chỗ của cô. Dù sao thì tôi cũng vì muốn tốt cho công ty. Cô Đồng chắc chắn không muốn trở thành Tô Đát Kỷ “hại nước hại dân” chứ?” Lạc Minh Ánh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Đồng Kỳ Anh cười một cách bình tĩnh: "Cô dùng phép ẩn dụ này quả thật là hay đấy! Có thể nói, công việc hàng ngày của cô bây giờ giống như “nối giáo cho giặc” vậy đó.”
“Xem ra trong lòng cô Đồng đây, tổng giám đốc Phó là Trụ vương của nhà Thương.” Sắc mặt của Lạc Minh Ánh cực kỳ tồi tệ.
Đồng Kỳ Anh nhướng mày không tán thành: "Mấy lời này là tự cô nói, tôi không có nói gì hết.”
"Tôi thực sự phát hiện ra, cô là loại người không biết xấu hổ đến cực điểm. Tổng giám đốc Phó đã ly hôn với cô rồi, còn ra lệnh cấm với cô rồi, cô lại đổi cách khác gia nhập đoàn Phó Thị của chúng tôi để làm việc. Hơn nữa cô còn không biết xấu hổ chủ động leo lên giường của tổng giám đốc Phó. Tôi thật sự là “phục cô sát đất”, Đồng Kỳ Anh, cô là người không biết xấu hổ nhất trong tất cả những người phụ nữ mà tôi từng gặp." Lạc Minh Ánh cười khinh bỉ, nói xong một hơi, còn chưa uống hết cà phê đã đứng dậy vẫy tay rời đi, không cho Đồng Kỳ Anh bất kỳ chỗ trống nào để phản bác.
Còn Đồng Kỳ Anh lại xấu hổ trước lời nói của Lạc Minh Ánh.
Lạc Minh Ánh, người phụ nữ này quả là không biết tốt xấu là gì.
Nói sao đi nữa, cô ta có thể tiếp tục được làm việc tại trụ sở của tập đoàn Phó Thị, cũng là nhờ Đồng Kỳ Anh nói tình nghĩa giúp cho cô ta mà.
Người phụ nữ này đã không hiểu có ơn báo ơn thì cũng thôi đi, đằng này còn thích thích tỏ ra kiêu ngạo trước mặt cô.
Thôi vậy, không cần so đo với cô ta nữa.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy trái tum của mình rất lớn, cũng không cần phải so đo với loại phụ nữ nhỏ nhen như Lạc Minh Ánh.
Kết quả là cô đã ăn hết một lần ba chiếc bánh ngọt hình xoắn ốc cầu vồng, còn đi gọi thêm một ly nước cam tươi mới vắt để mang đi.
Cũng may cô giận cũng nhanh mà hết giận cũng nhanh.
Sau khi trở lại văn phòng, Đồng Kỳ Anh rất nhanh chóng bước vào trạng thái công việc.
Tuy những lời của Lạc Minh Ánh rất khó nghe, nhưng ý định ban đầu vẫn là ý tốt.
Chuyện sáng nay cô đã cắn anh cả thật sự là không thể trách cô.
Cô vốn dĩ đã ngủ rất ngon, còn chưa tỉnh dậy thì anh cả đột nhiên xâm hại cô, cô ra tay tự vệ mới…
Uầy
Được thôi!
Cô thật sự cũng có chỗ không đúng.
Sau khi làm báo cáo được một đoạn, cô rời văn phòng và đến phòng y tế để mua một chiếc băng cá nhân cỡ lớn. Tìm lý do vì công việc, cô mới có thể khiến người phụ nữ ở quầy lễ tân cho mình quẹt thẻ và đi thang máy lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng.
Khi Đồng Kỳ Anh gõ cửa phòng của tổng giám đốc, Phó Quân Tiêu đang bàn bạc chuyện công việc với Trịnh Minh Hâm, trong khi Lạc Minh Ánh ngồi bên cạnh làm ghi chép.
Biết bản thân đến không đúng lúc, Đồng Kỳ Anh chủ động đặt chiếc băng cá nhân mình mua được lên trên bàn làm việc của Phó Quân Tiêu, vừa định quay người đi thì bị Phó Quân Tiêu gọi lại: "Kỳ Anh, đợi anh."
“Hôm nay chỉ đến đây thôi.” Phó Quân Tiêu sau đó nói với Trịnh Minh Hâm.
Trịnh Minh Hâm gật đầu, đứng dậy và rời đi.
Lạc Minh Ánh cũng thu dọn sổ ghi chép và máy tính bảng của mình, đi theo sau Trịnh Minh Hâm.
Trước khi rời đi, Lạc Minh Ánh quay đầu lại và đảo mắt theo phản xạ, chân trước họ vừa rời đi thì chân sau Phó Quân Tiêu đã ôm lấy Đồng Kỳ Anh vào lòng, điều này khiến trong lòng cô ta cảm thấy không thoải mái.
Hai người họ không phải họ đã ly hôn rồi sao?
Hiện giờ điều này có nghĩa là lại tái hợp ư?
Trong lòng cô ta sao lại chua xót như thế này chứ?