Đồng Kỳ Anh không hề nhắc đến một chữ nào với Phó Quân Tiêu về chuyện Lạc Minh Ánh làm nhục mình hôm nay, nhưng rất khôn khéo nắm lấy tay của Phó Quân Tiêu, dán miếng băng cá nhân lên hai hàng dấu răng để lại trên mu bàn tay phải của anh.
“Ừm, anh cả, sau này em sẽ không bao giờ cắn anh nữa.” Đồng Kỳ Anh cũng cảm thấy, một người đàn ông thật thụ lại có hai hàng dấu răng thế này trên mu bàn tay rất là mất phong độ, rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
“Anh có thể hiều điều này có nghĩa là em đang ngầm thừa nhận sau này anh muốn làm gì thì làm với em đều được phải không?” Phó Quân Tiêu nhếch môi mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được đấm vào ngực của Phó Quân Tiêu với vẻ đầy xấu hổ: "Anh cả! Anh phải biết kiềm chế lại chứ. Có chừng có mực, như vậy mới tốt cho sức khỏe.”
"Anh cảm thấy em thật sự rất là hưởng thụ đó. Em nói thật đi, anh có khiến em cảm thấy thoải mái không?" Phó Quân Tiêu hai tay ôm lấy Đồng Kỳ Anh, vòng hai tay ôm cô trước mặt mình, cười không khép được miệng hỏi.
Đồng Kỳ Anh nhấp một cái, hai má ửng hồng trong suốt, lập tức đẩy Phó Quân Tiêu ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em phải xuống dưới làm việc rồi!"
“Sau khi tan ca thì đợi anh, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.” Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh vừa bước ra ngoài vừa ra hiệu với Phó Quân Tiêu bằng động tác tay tinh nghịch “OK”.
Dù nói với Lạc Minh Ánh là không để tâm, nhưng là một người phụ nữ đã từng bị đàn ông phản bội hai lần, trong lòng Đồng Kỳ Anh vẫn dấy lên một ngọn đèn cảnh báo.
Lần đầu tiên, Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như bắt đầu phản bội cô là từ khi nào, cô cũng không rõ nữa, sau khi sự việc xảy ra cũng không quan tâm lắm. Nhưng đến lần thứ hai, sự việc giữa Phó Quân Bác và Lý Tư San, cô dường như đã tỉnh ngộ, mới ý thức được.
Lúc đó, nếu như cô nhớ không lầm, Lý Tư San là thư ký bên cạnh Phó Quân Bác, trong công việc luôn luôn ở bên nhau..
Tổng giám đốc và thư ký...
Bây giờ là tổng giám đốc và thư ký trợ lý...
Với tình huống kiểu như thế này.
Cô nên làm sao đây?
Mở một mắt và nhắm một mắt, hay là vứt hết không để ý đến nữa?
Hay nói cách khác, cô nên mở rộng lòng mình và hoàn toàn tin tưởng anh cả rằng anh có thể kiểm soát nổi bản thân.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng cô cảm thấy thật mù mịt.
Sau khi trở lại văn phòng tập trung của bộ phận thiết kế, một đồng nghiệp nam đã tranh thủ lúc trưởng phòng Tôn Lệ Á vắng mặt ở văn phòng vào buổi chiều, tiện thể quảng bá sản phẩm của mình tại văn phòng tập trung.
"Máy ghi âm siêu nhỏ có chức năng định vị, mọi người có ai cần không? Rất thích hợp để trong túi xách của vợ hoặc là túi xách của chồng, lắp trong xe ô tô cũng được. Bạn trai bạn gái gì cũng được hết."
Trong văn phòng tập trung của bộ phận thiết kế, tính cả Đồng Kỳ Anh nữa thì có tổng cộng 36 người.
Đồng nghiệp nam lần lượt quảng bá sản phẩm đến từng người, không biết đã bán được mấy cái, nhưng khi đến chỗ của Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh đã từ chối không chút do dự.
Mặc dù nói cô có hơi lo lắng về việc anh cả cũng sẽ ngoại tình, nhưng cô cũng không đến mức phải cài máy ghi âm một cách trái phép.
Vì vậy, chuyện của Lạc Minh Ánh đã bị Đồng Kỳ Anh ép xuống đáy hộp, chẳng qua là vẫn còn tồn đọng trong lòng khiến cô vẫn luôn suy nghĩ về nó, làm cho cô mấy ngày sau thỉnh thoảng vẫn còn bán tín bán nghi.
Kết quả là ngày có suy nghĩ đêm ắt nằm mộng, tiếng nói lảm nhảm của Đồng Kỳ Anh vào đêm đó đã đánh thức Phó Quân Tiêu, anh đưa tay sờ soạng để bật chiếc đèn ngủ bên cạnh giường.
"Anh cả, đừng có ngoại tình đấy.”
Lúc Đồng Kỳ Anh nói những câu mớ ngủ này, cô tuôn ra rất rõ ràng, nhưng sắc mặt toàn bộ đều trắng bệch, lông mày nhíu chặt, ngay cả đôi môi hồng cũng bị cô nhấp đến tái nhợt.
Hai tay cô nắm lấy ga trải giường, ôm chặt trước ngực, như thể vừa sợ lại như vừa giận, giây tiếp theo, nước mắt tràn ra khóe mắt.
Trong lúc này, Phó Quân Tiêu chỉ có thể khoanh tay bó gối, nhưng vẫn quyết định đánh thức cô dậy khỏi cơn ác mộng.
“Kỳ Anh, Kỳ Anh, tỉnh dậy nào, Kỳ Anh.” Động tác của anh rất nhẹ nhàng, chỉ đang cố gắng đánh thức cô.
Đồng Kỳ Anh mở đôi mắt đang buồn ngủ của mình ra, nhìn thấy Phó Quân Tiêu đang nhìn chằm chằm vào mình với một tay chống đầu và nghiêng người, do đó cô mơ hồ hỏi: “Ơ? Anh cả? Sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Em gặp ác mộng rồi.” Phó Quân Tiêu xoay người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vừa lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt, vừa hỏi han một cách ân cần.
Đồng Kỳ Anh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt có chút mơ hồ, cũng không quay đầu qua được.
Cô vừa nằm mơ sao?
Đã mơ thấy gì chứ?
Sao tự dung lại không nhớ gì nữa.
“Có phải em có tâm sự không?” Phó Quân Tiêu hỏi tiếp.
Đồng Kỳ Anh khựng lại, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, không chịu được nắm chặt lấy tấm chăn trùm qua đầu.
“Em đang lo lắng anh sẽ ngoại tình à?” Phó Quân Tiêu cười cười, giơ tay còn lại kéo tấm chăn trên đầu Đồng Kỳ Anh xuống.
“Vậy anh có làm vậy không?” Đồng Kỳ Anh hỏi Phó Quân Tiêu với ánh mắt sâu thẳm và vẻ mặt nghiêm túc.
Phó Quân Tiêu khóe miệng nhếch nhẹ, nhanh như chớp trả lời một cách chắc chắn: "Không đâu."
Thực ra giữa vợ chồng, không sợ khó hay sợ mệt mà sợ nhất là đối phương phản bội mình, không chung thủy với mình.
Đối với kiểu sợ hãi này, phụ nữ thường nhạy cảm hơn nam giới.
Đồng Kỳ Anh lập tức duỗi tay ra, ôm eo của Phó Quân Tiêu, rúc vào lòng anh, tìm một vị trí thoải mái mới bình tĩnh lại.
Đến thời khắc này Phó Quân Tiêu mới nhận ra Kỳ Anh thiếu thốn tình cảm không có cảm giác an toàn