Phó Quân Tiêu ôm chặt người phụ nữ đó trong lòng, anh ghé sát vào tai cô, dịu dàng thì thầm: “Kỳ Anh, anh yêu em.”
“Em vẫn còn muốn nghe.” Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Phó Quân Tiêu và mỉm cười.
“Anh yêu em.”
“Không đủ.”
“Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em... Kỳ Anh, anh yêu em.”
Anh tỏ tình hết lần này đến lần khác, giọng nói rè rè nghe hay như đang hát một khúc hát ru có thể thôi miên.
Tối hôm đó, cuối cùng Phó Quân Bác cũng có thể nhìn thấy cô gái mà anh yêu sâu đậm mỉm cười, ngủ trong lòng anh.
Hôm đó, hôn lễ của Phó Quân Bác và Lý Tư San được tổ chức trong một khách sạn sang trọng nhất của thành phố Thuận Canh.
Trong sảnh khách lớn bố trí đầy hoa hồng đỏ, hoa bách hợp hồng, thảm đỏ, đèn treo thủy tinh lấp lánh, bàn nào cũng đặt rượu, nước theo cặp, khung cảnh được bố trí mộng mơ giống như thế giới thần tiên của Alice. Tiếng nhạc lúc tiến hành đám cưới phát đi phát lại trong khán phòng.
Phó Quân Tiêu đến tham gia một mình vì dù sao bố mẹ không còn nữa thì anh cả sẽ giống như bố, ông nội Phó Hoằng Khôn đã lớn tuổi rồi, ông ấy bị say xe nên không thể đến tham gia hôn lễ của Phó Quân Bác, Phó Quân Bác cũng không mấy quan tâm chuyện đó.
Sau khi hôn lễ được hoàn thành, Phó Quân Bác dẫn theo Lý Tư San đến các bàn tiệc để chúc rượu, lúc họ đến bàn của Phó Quân Tiêu thì anh ấy còn cố tình hỏi thăm Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu mỉm cười, lạnh lùng trả lời: “Cô ấy không cần thiết phải đến tham gia hôn lễ của em.”
“Cũng đúng, không cần thiết, đúng thật là không cần thiết.” Phó Quân Bác cụng ly với Phó Quân Tiêu, sau đó uống cạn số rượu trắng trong ly rồi cười châm biếm và nói: “Em thấy có vẻ anh cả và Kỳ Anh sống với nhau không mấy vui vẻ!”
Trước những lời nói đó của Phó Quân Bác, Phó Quân Tiêu chỉ cười và không nói gì.
Vì Lý Tư San đang mang thai nên cô ta chỉ uống nước trái cây, cô ta đã đơ ra trước việc Phó Quân Bác quan tâm đến Đồng Kỳ Anh và cố tình gây chuyện với Phó Quân Tiêu.
Ở hôn lễ, Phó Quân Tiêu lần đầu tiên gặp được Hạ Tiêu.
Mâu thuẫn giữa người lớn với nhau không dề dính líu đến cậu nhóc.
Trong mắt Phó Quân Tiêu đôi mắt của Hạ Tiêu vô cùng long lanh, so với Quân Bác lúc nhỏ chẳng khác nào như được đúc ra từ một khuôn.
Nhưng da của Hạ Tiêu trắng với vẻ không được khỏe mạnh.
Phó Quân Tiêu ngồi xổm người xuống, kéo nhẹ tay Hạ Tiêu.
Lý Tư San bảo cậu bé gọi anh là “bác cả”.
Hạ Tiêu liền ngoan ngoãn gọi anh một tiếng: “Bác cả.”
“Ngoan.” Phó Quân Tiêu vỗ nhẹ lên vai Hạ Tiêu rồi móc một bì lì xì đỏ từ trong túi ra, đưa qua cho Hạ Tiêu và nói: “Đây là quà gặp mặt bác cả cho Hạ Tiêu.”
Hạ Tiêu bất giác ngất mặt lên nhìn Lý Tư San, sau đó mới đưa đôi tay bé nhỏ của mình lên, nhận lấy bì lì xì và nói với giọng non nớt: “Cảm ơn bác cả.”
Phó Quân Tiêu hiểu ý mỉm cười, anh đã về trước mà không ở lại đó thêm.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Phó Quân Bác tiếp quản tập đoàn Lý Thị với thân phận tổng giám đốc, chính thức trở thành đối thủ cạnh tranh trên thương trường của anh cả Phó Quân Tiêu.
Vì gần đây Đồng Kỳ Anh phải làm gấp bản thiết kế của sân vận động, phải cùng tăng ca với cả đội trong bộ phận của mình nên cô đã dọn khỏi nhà riêng đến sống ở khu chung cư cho nhân viên thuộc tập đoàn Phó Thị nằm ở bên kia đường, đối diện với tòa nhà tập đoàn Phó Thị.
Còn con chó Tiểu Ái mà trước đây cô và Phó Quân Bác nuôi thì luôn được Phó Quân Tiêu gửi ở nhà Lạc Minh Ánh, Đồng Kỳ Anh cũng không định đến đón nó về lại.
Vì cô không có thời gian ở bên Tiểu Ái, anh cả thì không cần phải nói nữa, nó đi theo Lạc Minh Ánh tốt hơn đi theo cô.
Chỉ là chuyện làm cô không thể nào ngờ đến là cô vừa mới chuyển đến sống ở chung cư cho nhân viên độc thân chỉ mới hai ngày thì hôm nay đột nhiên Lý Tư San đã tìm đến cửa.
Đồng Kỳ Anh mở cửa ra, nhất thời không nhận ra người phụ nữ này là ai.
Cô ta mặc bộ đồ bầu màu kem, bụng hơi nhô lên, để mặt mộc, hai gò má có vết thâm, trông có vẻ rất tiều tụy.
“Đồng Kỳ Anh, chúng ta nói chuyện chút.”
Lúc Lý Tư San mở miệng nói ra câu đó thì Đồng Kỳ Anh mới nhận ra người phụ nữ này là Lý Tư San.
Chỉ là dáng vẻ lúc này của cô ta là đang muốn nói gì với cô?
“Có gì thì cứ nói thẳng.” Mặc dù không đến nổi hận Lý Tư San nhưng cô cũng không thể nào thản nhiên khi đối mặt với cô ta.
Thái độ của Đồng Kỳ Anh đối với Lý Tư San rất thờ ơ, nhưng khi thấy cô ta mang giày trệt, hai tay đỡ lấy bụng, vai đeo túi xách thì cô vẫn có lòng tốt mời cô ta vào nhà.
Bây giờ trong lòng Lý Tư San cảm thấy đúng là sông có khúc người có lúc.
Đồng Kỳ Anh vừa mời cô ta ngồi lên ghế sô pha thì cô ta liền lấy ra một bì thư từ trong túi xách của mình, đặt lên trên bàn trà, tỏ ý bảo Đồng Kỳ Anh hãy tự mở ra xem.
Lý Tư San luôn giữ tâm thái như một bà vợ cả, ra vẻ cao quý và nho nhã, đến đây để thị uy với một cô vợ nhỏ đang được yêu chiều.
Đồng Kỳ Anh bình thản cầm bì thư lên, rút thứ bên trong bì thư ra.
Không ngờ là một xấp ảnh.
Hơn nữa, tấm nào tấm nấy còn là ảnh giường chiếu cực kì rõ nét.
Người phụ nữ bên trong ảnh giống hệt như cô, còn nam chính trong bức ảnh đương nhiên là Phó Quân Bác.
“Đây không phải là tôi.” Đồng Kỳ Anh không xem hết hình mà nhét hình vào lại trong bì thư, đặt lên bàn trà rồi nói với vẻ bình thản.
“Cô đừng nói dối không chớp mắt nữa! Tôi đang mang thai nên cũng không định gây chuyện với cô. Tôi đến đây chỉ để bàn giá cả với cô, cô cần bao nhiêu tiền mới có thể rời khỏi thành phố Thuận Canh? Rời khỏi Quân Bác một cách triệt để.” Lý Tư San vừa xoa bụng vừa dõng dạt chất vấn cô.