Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 499: Chương 499: Anh đang ngoại tình sao?




“Không biết.” Đồng Kỳ Anh đáp lại không cần nghĩ ngợi, dừng lại một chút, lại bổ sung thêm: “Chuyện tình cảm, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không có lý do nào cả.”

“Cũng đúng.” Phó Quân Bác đột nhiên cười lạnh lùng: “Đối với Kỳ Anh, cái thứ tình yêu này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Em có thể quên đi cái tên Hà Tuân Định kia để yêu anh. Lại có thể quên anh để yêu anh cả. Nghĩ chắc một ngày nào đó, em cũng có thể quên anh cả rồi đi yêu một người đàn ông khác. Dù sao Kỳ Anh cũng không phải loại con gái từ đầu đến cuối chỉ yêu một người.”

“Vậy sao?” Đồng Kỳ Anh mỉm cười lạnh nhạt: “Tôi yêu một người đàn ông, yêu cầu với họ vô cùng đơn giản. Chỉ cần anh ta không ngoại tình gian dối, không phản bội tình cảm mà tôi dành cho anh ta, thì tôi sẽ chung thủy một lòng với người đó.”

“Đối với chuyện của anh, em cứ túm chặt cái chuyện của Lý Tư San không buông vậy sao?” Phó Quân Bác nghe thấy vậy, nỗi tức giận bùng lên.

Đồng Kỳ Anh vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Hiện giờ anh không chỉ có một mình Lý Tư San nhỉ? Có phải còn bao dưỡng cả Tô Hoài Lan nữa à? Anh mà cứ tiếp tục làm như vậy, chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy đấy.”

“Có thể em không biết, Tô Hoài Lan từng mang thai đứa con của anh cả. Nhưng là vì mạo danh đi tù thay cho em, anh cả đã xóa sạch đứa con của cô ta. Em nói xem, anh cả có ác độc không?” Phó Quân Bác cười cười.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh bình lặng như nước đáp lại: “Xem ra anh cả thật sự rất yêu tôi, coi tôi còn quan trọng hơn cả đứa con ruột thịt của chính mình.”

“Kỳ Anh, lẽ nào em một chút cũng không…”

“Đúng vậy, tôi không hề để ý. Tôi không quan tâm trước kia anh cả là người đàn ông như thế nào, hay là anh ấy đã có bao nhiêu người phụ nữ. Tôi chỉ cần hiện tại anh ấy chỉ có một mình tôi là được. Cho nên tất cả những lời mà anh nói, là thật hay là giả, đối với tôi mà nói, không hề có chút sức ảnh hưởng nào cả.” Đồng Kỳ Anh tiếp tục ăn cơm một mình.

Dường như tất cả những lời mà anh ấy nói, quả thực không hề ảnh hưởng tới cô.

Nhưng mà đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên.

Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại ra xem, thấy là Phó Quân Tiêu gọi điện, không kìm lòng được khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.

Nhưng mà không đợi cô mở miệng, Phó Quân Tiêu lớn tiếng dọa người nói: “Cục cưng, ngày kia anh không về đâu.”

“Vậy anh…”

“Cứ như thế nhé, anh cúp máy trước đây.”

“Tút…”

Trái tim Đồng Kỳ Anh đập mạnh loạn nhịp, ngước mắt nhìn Phó Quân Bác một cái, ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười tự nói một mình: “Ừ, được, em biết rồi. Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Đợi anh làm xong chuyện, em sẽ đặt vé máy bay bay qua đó tìm anh. Em còn đang ăn cơm, ừ bye bye.”

Đây là một lần xấu hổ nhất từ trước đến giờ của cô.

Đồng Kỳ Anh cầm điện thoại, làm ra tư thế cúp máy, sau đó đút điện thoại vào túi áo, tiếp tục ăn cơm giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc này, điện thoại của Phó Quân Bác cũng rung lên. Anh ta theo bản năng lấy điện thoại ra nhìn một chút, đột nhiên cười nói: “Kỳ Anh, em xác định cuộc gọi vừa rồi là anh cả gọi đến cho em sao?”

“Anh có ý gì vậy?” Sắc mặt Đồng Kỳ Anh không vui nhíu mày.

Phó Quân Bác chỉ cười không nói, tâm trạng vui sướng bắt đầu ăn cơm.

Anh ta không nói gì, cô coi như anh ta cố ý khiến cho cô tò mò. Hơn nữa cô cũng không quan tâm.

Phó Quân Bác ăn cơm xong, uống thuốc lại thay thuốc, anh ta cũng không hề có ý ở lại nơi này không đi.

Trước khi ra cửa, Phó Quân Bác nói ẩn ý sâu xa: “Kỳ Anh, lại tìm một người đàn ông bình thường một chút, gả cho anh ta đi.”

Đồng Kỳ Anh không để ý đến Phó Quân Bác, trực tiếp đẩy anh ta ra ngoài cửa, không chút khách khi đóng sầm cửa lại.

Bởi vì trong lời nói của Phó Quân Bác, trái tim Đồng Kỳ Anh cực kỳ bất an, vì vậy lại gọi điện thoại cho Phó Quân Tiêu.

Nhưng trong điện thoại truyền tới giọng nói “số máy nằm ngoài vùng phủ sóng.”

Trong lòng Đồng Kỳ Anh nhất thời sợ hãi vô cùng, lại gọi điện thoại cho Trịnh Minh Hâm.

Cũng may điện thoại của Trịnh Minh Hâm đã kết nối được.

“Mợ cả, cô gọi cho tôi có chuyện gì không?” Trịnh Minh Hâm bình tĩnh hỏi.

“Anh cả đang ở đây thế?”

“Cậu cả đang đi đến nước Mỹ.”

“Một mình anh ấy à?”

“Không phải, anh ấy dẫn theo đoàn mấy người cùng đi công tác.”

“Lạc Minh Ánh cũng đi à?”

“Vốn dĩ là tôi đi, nhưng tôi có chút không khỏe nên đã để Minh Ánh thay tôi đi rồi.”

“Vậy sao?”

“Có Minh Ánh chăm sóc cậu cả, mợ cả cứ yên tâm đi.”

“Đưa số điện thoại của Lạc Minh Ánh cho tôi.” Đồng Kỳ Anh lạnh lùng ra mệnh lệnh.

Sau khi Trịnh Minh Hâm cúp điện thoại, lập tức gửi số điện thoại của Lạc Minh Ánh cho Đồng Kỳ Anh.

Sau khi Đồng Kỳ Anh có được số liền gọi điện nhưng lại là nhắc nhở đã lên máy bay.

Mãi cho tới tận khuya, Lạc Minh Ánh mới trả lời điện thoại lại cho cô.

Đồng Kỳ Anh mới vừa mới ấn nghe, giọng nói ngạo mạn vô lễ của Lạc Minh Ánh đã phát ra từ loa điện thoại.

“Bà chủ là đang kiểm tra phòng sao? Vậy tôi đây đành thành thật thông báo với cô nhé! Tổng giám đốc Phó hiện giờ đang đi tắm, đợi anh ấy tắm xong tôi sẽ nói lại với tổng giám đốc Phó.” Lạc Minh Ánh nửa cười nửa không nói.

Đồng Kỳ Anh tức giận đến nỗi không nói hai lời đã cắt đứt điện thoại.

Khách sạn bảy sao của nước Mỹ, bên trong phòng tổng thống dành cho thương gia, quản gia của khách sạn đang châm trà cho năm người trên bàn hội nghị.

Đây là phòng tổng thống dành cho thương gia với sáu buồng và một phòng hội nghị. Lần này, Phó Quân Tiêu và Lạc Minh Ánh cùng với sáu người đi nước Mỹ công tác.

Khi lần đầu tiên lên máy bay, Lạc Minh Ánh bị say máy bay, không cẩn thận vô tình nôn lên người Phó Quân Tiêu.

Lần này, Lạc Minh Ánh không thể không tự mình giặt quần áo cho Phó Quân Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.