Nhìn thấy Đồng Kỳ Anh cúp điện thoại của mình, Lạc Minh Ánh vẫn không kìm được niềm vui thầm kín.
Sư phụ bảo cô ta rằng không nên nhúng tay vào những chuyện không nên dính dáng vào.
Bây giờ việc cô ta làm không tính là nhúng tay vào nhỉ!
Suy cho cùng, cô ta và Phó Quân Tiêu trong sáng không có gì xảy ra hết, hơn nữa còn không có chút quan hệ mập mờ nào cả. Vì vậy, cô ta chỉ đang giở trò khua môi múa mép với Đồng Kỳ Anh mà thôi.
Lạc Minh Ánh đã nghĩ thông suốt rồi, nếu Phó Quân Tiêu không yêu cô ta cũng không sao, vậy thì cô ta sẽ chỉ thầm lặng ở bên cạnh anh như thế này cả đời là được rồi, chăm sóc cuộc sống hàng ngày nơi ăn chốn ở cho Phó Quân Tiêu mỗi khi anh đi công tác và trở thành người trợ thủ đắc lực nhất trong công việc của anh.
Ở bên kia, sau khi Đồng Kỳ Anh bình tĩnh lại, cô cảm thấy nếu thật sự bị Lạc Minh Ánh chọc giận thì quả là không đáng.
Cô đã đợi rất lâu cũng không đợi được cuộc gọi của Phó Quân Tiêu, có thể nghĩ ra rằng, Lạc Minh Ánh đã chơi cô một vố.
Nhưng mà, khi cô chủ động gọi lại cho Phó Quân Tiêu một lần nữa, điện thoại di động của Phó Quân Tiêu vẫn không liên lạc được.
Mà những ngày sau đó, số điện thoại di động của Phó Quân Tiêu vẫn luôn "nằm ngoài vùng phủ sóng".
Rốt cuộc anh cả đang làm cái gì vậy? Ngay cả một cuộc điện thoại cho cô cũng không có?
Có đôi khi, Đồng Kỳ Anh sẽ đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, cho rằng cô và anh cả không phải là người ở cùng một thế giới.
Cho đến một tuần sau...
Sáng sớm hôm nọ, sau khi ăn sáng ở nhà, Đồng Kỳ Anh xách túi xách trên tay, sau khi ra khỏi nhà, cô tình cờ bắt gặp Phó Quân Bác đi ra ngay ở cửa thang máy.
“Ông nội kêu anh tới đón em và cùng nhau trở về trang viên một chuyến.” Phó Quân Bác nhíu chặt hàng lông mày nói.
Thấy Đồng Kỳ Anh cầm túi xách trên tay nên chủ động đưa tay ra giúp cô xách.
Đồng Kỳ Anh còn chưa kịp định thần, Phó Quân Bác đã lấy đi chiếc túi xách trên tay cô.
Trước đây khi họ còn ở bên nhau, lần nào anh cũng chủ động xách túi cho cô, vậy nên những sự ăn ý nhỏ nhặt này lâu dần trở thành thói quen, cứ như vậy cho là bình thường.
“Sao lại đột ngột như vậy?” Đồng Kỳ Anh không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt giữa mình và Phó Quân Bác, ngược lại tập trung chú ý vào ông nội.
Phó Quân Bác đột nhiên cười nhạt: "Nếu anh nói rằng ông nội bảo anh đưa em trở về trang viên nhà họ Phó, chính là để tham dự tang lễ của anh cả, liệu em có tin không?"
Một giây tiếp theo, không khí dường như ngưng đọng lại.
Ánh mắt Đồng Kỳ Anh có chút bực bội nhìn Phó Quân Bác, nghiêm túc nói: "Quân Bác, cho dù anh có bất mãn như thế nào với anh cả của mình, anh ấy cũng là anh ruột của anh. Sao anh lại chửi rủa anh ấy như vậy!"
“Anh với anh cả đâu chỉ là “bất mãn”, mà là hận!” Phó Quân Bác cười cười ý vị thâm sâu: “Mối thù cướp bố cướp luôn cả vợ!”
Đồng Kỳ Anh không nói nhiều lời liền lập tức đoạt lại túi xách trên tay Phó Quân Bác, lạnh lùng trả lời: "Tôi có thể tự mình trở về trang viên của nhà họ Phó."
"Kỳ Anh, chúng ta bỏ trốn đi! Anh cả đã chết thật rồi. Lúc ở Mỹ, để cứu lấy cô thư ký bên cạnh mình, xe hơi đã bị lao xuống biển." Phó Quân Bác từng bước đi tới phía trước nắm lấy cổ tay Đồng Kỳ Anh.
"Phó Quân Bác! Đủ rồi đấy!" Đồng Kỳ Anh mạnh mẽ giật cổ tay ra.
Phó Quân Bác bỗng ôm cô vào lòng, trói chặt lấy cô, mắng chửi: "Anh cả vừa tới Mỹ thì sáng sớm ngày hôm sau đã xảy ra chuyện!"
Thời gian vừa khớp!
Đồng Kỳ Anh nhớ tới thời điểm này, cũng bắt đầu từ lúc đó, cô không thể liên lạc được với Phó Quân Tiêu nữa.
Cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách với vẻ mặt hoảng sợ và trực tiếp gọi đến số điện thoại của Lạc Minh Ánh, nhưng số điện thoại của Lạc Minh Ánh hiển thị đã tắt máy, cô không hề bỏ cuộc gọi lại số của Trịnh Minh Hâm.
May mắn thay, số điện thoại di động của Trịnh Minh Hâm đã liên lạc được, nhưng không ai trả lời.
"Anh đã nói rồi, ông nội bảo anh đến đón em về dự tang lễ của anh cả. Nhưng mà, em không tham dự với tư cách vợ của anh ấy. Thay vào đó, em đến tham dự với tư cách là vợ cũ của anh." Phó Quân Bác cau mày.
Đồng Kỳ Anh nắm chặt tay lại, tức giận nhìn chằm chằm Phó Quân Bác.
"Kỳ Anh, ông nội đã ra lệnh cho Tô Hoài Lan túc trực bên linh cữu của anh cả với tư cách là mợ cả nhà họ Phó rồi."
“Tôi không tin!” Đồng Kỳ Anh không khỏi căm giận mất hết bình tĩnh, hai mắt lập tức đỏ ngầu.
“Nếu em không tin anh, anh sẽ đưa em trở lại trang viên nhà họ Phó.” Phó Quân Bác nói xong, liền nắm lấy cổ tay Đồng Kỳ Anh, dùng sức mạnh kéo cô cùng đi vào thang máy, sau đó đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Đồng Kỳ Anh bị Phó Quân Bác cưỡng bức nhét vào ghế phụ, anh ấy vẫn ân cần thắt dây an toàn cho cô như trước đây.
Từ hành vi cử chỉ của anh ấy, cô không thể nhìn ra là anh ấy đang lừa dối mình, trái tim không còn hoảng loạn nữa mà đau đớn từng cơn từng cơn.
Tâm trí của Đồng Kỳ Anh không ngừng hồi tưởng về những hành động mà anh cả Phó Quân Tiêu của cô đã làm trong khoảng thời gian này.
Trước đó rất lâu, cô đã cảm thấy rằng anh cả và Nhiên Hoàng Minh đang lên kế hoạch gì đó, bởi vì Nhiên Hoàng Minh đã vội vàng gấp gáp rời đi những mấy lần và đều bị cô bắt gặp.
Sau đó bọn họ cãi nhau, từ lúc anh bất ngờ tìm Bùi Hải Đăng tới để tiếp quản tập đoàn Phó Thị, sau đó không hề hỏi ý kiến ai mà tự mình dẫn theo nhóm của mình đi tới Pháp, cô đã cảm thấy anh giấu mình chuyện gì đó.
Rõ ràng là đã cảm thấy anh có điều gì đó khác thường, nhưng anh lại có thể cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra trước mặt cô.
Ánh mắt của Đồng Kỳ Anh choáng váng, ánh mắt mơ màng lan man. Cô cuộn mình lại trên ghế phụ, vòng tay ôm lấy hai chân, tay kia đè mạnh lên đôi môi, trong khi hàm răng cắn chặt xương ngón tay.