Nhớ con trai rồi?” Phó Quân Tiêu hiểu ý cười một tiếng.
Một tay Đồng Kỳ Anh cầm album ảnh, một tay đánh vào lồng ngực Phó Quân Tiêu: “Đều tại anh! Làm hại Diệc phàm của em hiện giờ vừa đen lại vừa gầy!”
“Làm quân nhân sao có thể không đen không gầy?” Phó Quân Tiêu không nhịn được phì cười nói, bàn tay trực tiếp cầm lấy tay Đồng Kỳ Anh đang đánh trên ngực ông.
“Em mặc kệ! Anh nói với người ở bên đó để cho Diệc Phàm xuất ngũ sớm đi!” Đồng Kỳ Anh hít mũi một cái, mặt đầy uất ức nói.
Nơi như quân ngũ kia thật đúng là nhiều phép tắc, không cho phép Diệc Phàm sử dụng điện thoại thì cũng thôi đi, còn không cho Diệc Phàm nhà bà ăn ngon.
Nếu không phải hôm nay Mộc Miên đi Bắc Bình gặp Điệc Phàm mở cuộc gọi video trên điện thoại thì bà còn thật sự không biết con của mình lại biến thành như vậy.
Khi còn bé Diệc Phàm của bà trắng trắng mập mập có bao nhiêu đáng yêu, lúc học trung học cũng là một nam sinh đẹp trai, sau khi tham gia quân ngũ...
Đồng Kỳ Anh đúng là một lời khó nói hết, cảm giác như con trai ở trong quân ngũ chịu ngược đãi các loại vậy.
Phó Quân Tiêu ôm lấy vai của Đồng Kỳ Anh kéo qua, ôm bà vào trong ngực an ủi: “Em phải tôn trọng ý kiến của Diệc Phàm, nếu Diệc Phàm không thích cuộc sống ở nơi đó thì nó đã sớm trở về rồi, có đúng không?”
“Anh cả, làm quân nhân có phải là rất vất vả không?” Đồng Kỳ Anh ngước đầu lên nhìn Phó Quận Tiêu.
Phó Quân Tiêu hơi hơi cúi đầu xuống, thuận thế hôn một cái lên môi Đồng Kỳ Anh, trả lời: “Đương nhiên là vất vả, có điều nếu có tinh thần trách nhiệm thì sẽ không cảm thấy vất vả”
“Vì sao anh lại dung túng Mộc Miên, nhưng đối với Diệc Phàm lại yêu cầu nghiêm khắc như vậy?” Đồng Kỳ Anh không hiểu hỏi.
Phó Quân Tiêu hơi nhíu mày: “Em muốn nghe anh nói thật sao?”
“Vâng”.
“Anh nghiêm khắc với Diệc Phàm là bởi vì nó là người thừa kế tương lai của tập đoàn Phó Thị, trên người nó phải gánh lấy trọng trách và gánh nặng của gia tộc” Phó Quân Tiêu hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Còn về Mộc Miên, nó không cần phải gánh chịu những thứ này. Tương lai ngoại trừ tập đoàn Phó thị, anh sẽ để lại tất cả những tài sản khác cho nó. Như vậy nó có thể không buồn không lo mà sống đến hết đời”
Đối với vận mệnh của Diệc Phàm, từ khi còn chưa mang thai Đồng Kỳ Anh đã biết rồi.
Anh cả cũng là phải gánh lấy loại vận mệnh cùng gánh nặng này mà ra đời.
Đây là sứ mệnh gánh lên một gia tộc có lịch sử cả trăm năm.
Trước kia Đồng Kỳ Anh không hiểu, hiện tại bà chỉ có thể lựa chọn yên lặng tiếp nhận.
So sánh hai anh em lúc này, Mộc Miên xác thực là hạnh phúc hơn rất nhiều.
Cũng may con bé này không có bị anh cả Phó Quân Tiêu chiều hư.
Nhiên Mộc Miên đột nhiên hắt xì một cái, sau đó lấy ra một cái áo khoác từ trong rương hành lý khoác thêm lên người.
Thời tiết ở Bắc Bình này so với nhà cô còn lạnh hơn nhiều.
Minh Tư Thành thấy thế thì không tự chủ được cầm lấy điều khiển từ xa nâng cao nhiệt độ của điều hòa trong phòng lên một chút.
Trong phòng khách, anh cùng Nhiên Mộc Miên mỗi người ngồi ở một bên ghế sô pha, ở giữa còn cách nhau một cái bàn trà lớn.
Sau khi Nhiên Mộc Miên ăn cơm tối xong thì vẫn ngồi ở kia an tĩnh mà xem sách hướng dẫn du lịch ở Bắc Bình.
Minh Tư Thành nhìn dáng vẻ cô nhìn sách hướng dẫn du lịch, lại còn nghiêm túc ghi chép lại, giống như nhìn thấy một học sinh trung học đang chuẩn bị chiến đấu thi đại học.
Mặc dù năm trước anh cũng đã từng như thế.
“Cô trưởng thành chưa?” Minh Tư Thành nhìn Nhiên Mộc Miên, nhàn nhạt hỏi.
Nhiên Mộc Miên nhìn cũng không nhìn Minh Tư Thành một cái, tư tưởng không tập trung mà trả lời: “Còn chưa?
Chưa trưởng thành mà đã tìm bạn trai?
Minh Tư Thành vô ngữ mà động đậy khóe miệng, cái này khiến người “độc thân từ khi sinh ra” như anh làm sao mà chịu nổi.
“Anh thì sao? Anh trưởng thành chưa?” Nhiên Mộc Miên ngước mắt nhìn Minh Tư Thành một chút, hỏi ngược lại.
Minh Tư Thành lạnh nhạt nói: “Tôi đã năm hai đại học rồi.”
"Ồ!” Nhiên Mộc Miên tiếp tục ôm lấy bản đồ xem những nơi mình cảm thấy hứng thú rồi đánh dấu lại, sau đó thì không còn nói tiếp gì nữa.
Rõ ràng trong trò chơi có hay nói như vậy, làm sao trong cuộc sống hiện thực lại là một tính cách khác hoàn toàn?
Trên mạng cùng hiện thực, đến cùng đầu mới thật sự là cô?
Minh Tư Thành cũng theo đó mà trầm mặc, đồng thời cũng cảm thấy mình có phải là ngốc rồi không?
Cảm giác ngồi ở chỗ này đối mặt với một cô em gái nhỏ còn vị thành niên đã có bạn trai rất là không được tự nhiên, Minh Tư Thành đành phải đứng dậy trở lại gian phòng của mình.
Nhiên Mộc Miên làm xong kế hoạch du lịch của mình xong, bỏ giấy bút xuống, chống cái lưng đã mỏi nhừ dậy rồi cũng trở về trong phòng mình nghỉ ngơi.
Mà đêm nay Minh Tư Thành không thể ngủ ngon, ngược lại Nhiên Mộc Miên lại liên tục mơ đẹp.
Cô mơ thấy anh trai nhỏ đã cứu cô khi còn bé kia, còn sờ được cái nốt ruồi ở giữa cổ của anh trai nhỏ, sau đó còn mơ thấy Lạc Vũ.
Lạc Vũ cưỡi ngựa trắng, giống như một vương tử cao quý chìa tay ra với cô.
Ngay tại lúc Minh Tư Thành nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, cửa phòng của anh đột nhiên bị người mở ra, dọa anh thiếu chút nữa từ trên giường giật bắn lên.
Minh Tư Thành kinh ngạc rụt lùi về phía đầu giường.
Nhiên Mộc Miên như không có việc gì mà nằm lên chăn đệm của anh, sau đó co ro thân thể nói mở một tiếng: “A... mẹ ơi... lạnh.”
Minh Tư Thành nhìn Nhiên Mộc Miên, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó rón rén tới gần rút đệm chăn đang bị cô nằm lên ra.
- -------------------