Tiếp đó anh nhẹ nhàng đắp kín chắn cho cô, nhưng bản thân lại không thể không xuống giường, tặng cái giường này cho Nhiên Mộc Miên nằm.
Dưới ánh đèn ban đêm nho nhỏ, khuôn mặt Nhiên Mộc Miên được ánh đèn chiếu vào, lông mi vừa dài vừa cong, ấn lên mí mắt một tầng bóng đen, dung nhan khi ngủ của cô xinh đẹp tựa như búp bê.
Minh Tư Thành đột nhiên hồi thần lại, đạp dép lê lập tức rời khỏi phòng.
Trong tình huống này anh không có khả năng đi đến phòng Nhiên Mộc Miên ngủ, cho nên anh chỉ có thể một mình ngủ ở ghế sô pha bên ngoài không khách.
Trước nửa đêm anh lăn lộn khó ngủ, cũng may đến nửa đêm về sáng anh cũng buồn ngủ, lúc này mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Đợi sau khi Minh Tư Thành tỉnh lại thì phát hiện trên người mình có thêm một tấm thảm, nhưng trong phòng sớm đã không còn bóng dáng của Nhiên Mộc Miên.
Đêm hôm qua là đêm đầu tiên từ trước đến nay mà anh lăn lộn khó ngủ như thế.
Đều là bị con bé Nhiên Mộc Miên kia hại!
Minh Tư Thành từ trên ghế sô pha ngồi dậy, chỉ cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt.
Hơn nữa không phải đã nói anh sẽ đưa cô đi du ngoạn Bắc Bình sao?
Kết quả cô vậy mà ném anh đi, một mình chạy ra ngoài chơi.
Minh Tư Thành âm thầm ra quyết định, nếu anh còn xen vào chuyện của con bé kia thì sẽ không mang họ Minh nữa!
Nhưng rất nhanh anh đã tự đánh mặt mình.
Vào lúc chạng vạng tối, đồn công an Bắc Bình gọi tới một cuộc điện thoại kêu anh tới.
Thời điểm Minh Tư Thành đuổi tới đồn công an, chỉ thấy Nhiên Mộc Miên đang khoanh hai tay, vô cùng kiêu ngạo hếch cằm lên, đứng trước mặt hai người cảnh sát cùng một người vóc dáng cao lớn vạm vỡ, miệng nói: “Anh ta không sờ mông tôi thì tôi có thể đánh anh ta sao?”
“Ai sờ cô hả? Cô có chứng cứ không?” Người đàn ông cao lớn trợn trừng mắt chất vấn.
Cảnh sát lấy băng ghi hình theo dõi lúc ấy ra xem, chỉ thấy người đàn ông này vẫn luôn đi qua đi lại trong đám người, nhưng đặc biệt thích đứng ở sau lưng nữ sinh.
Trong hình, có vài cô gái đều quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông cao to này một chút, sau đó không giải quyết được gì hoặc là đi tới nơi khác tránh đi.
Chỉ là lúc đến chỗ của Nhiên Mộc Miên, chỉ thấy khi cô quay người trừng mắt nhìn về phía người đàn ông cao to này, trong miệng người đàn ông tựa như đã nói ra một câu gì đó, khuôn mặt dữ tợn và nụ cười của anh ta tựa hồ đã chọc giận Nhiên Mộc Miên.
Bởi vì máy giám sát quay ở góc độ từ trên cao nhìn xuống cho nên thấy không rõ Nhiên Mộc Miên làm gì với người đàn ông cao to, chỉ thấy khuôn mặt của người đàn ông cao to đột nhiên vặn vẹo, cong gập người lại.
Nhiên Mộc Miên lại nhân cơ hội nhấc chân cuốn lấy cổ của người đàn ông cao to, trực tiếp quật anh ta ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, Nhiên Mộc Miên lại trực tiếp ngồi lên trên người người đàn ông cao to, không ngừng vung tay cho anh ta vài cái tát.
Đối mặt với lời giảo biện của người đàn ông cao to, Nhiên Mộc Miên không yêu thế chút nào trả lời: “Đương nhiên là có, đi phòng kiểm nghiệm kiểm tra một chút dấu vân tay trên quần tôi chẳng phải sẽ rõ ràng sao?”
Khi thể của người đàn ông cao to lập tức yểu đi.
Chuyện như kiểm nghiệm vận tay này rất là phiền phức, nhưng cũng không phải là không kiểm tra được.
Người đàn ông cao to có lẽ không ngờ tới còn có chiều này, mặt đầy chột dạ không dám phản bác Nhiên Mộc Miên nữa.
Cảnh sát thấy thế thì nhìn người đàn ông cao to, tức giận nói: “Anh thật không có sờ cô gái này sao?”
“Tôi chỉ sờ một chút, nào biết được cô gái này biết võ chứ!” Vẻ mặt người đàn ông cao to nhăn nhó lại, phàn nàn nói, chỉ cảm thấy hai mắt mình đến bây giờ vẫn còn rất đau.
“Vậy anh theo chúng tôi qua bên kia làm ghi chép” Cảnh sát nói xong thì mang người đàn ông cao to đi.
Nhiên Mộc Miên nhìn theo bóng lưng cảnh sát mang theo người đàn ông cao to rời đi, bĩu môi nói: “Dám sờ mó tôi, chán sống rồi đúng không?”
Lúc Minh Tư Thành tới ký tên ở chỗ cảnh sát thì tiện tay viết quan hệ của anh và Nhiên Mộc Miên là “bạn trai”.
Sau khi cảnh sát thấy thì nhịn không được trêu chọc anh một câu: “Bạn gái của cậu đánh nhau rất được!”
“...” Minh Tư Thành nghẹn lời luôn rồi.
Kỳ thực mới đầu lúc các cảnh sát đuổi tới hiện trường cũng là mở rộng tầm mắt.
Nhiên Mộc Miên đánh cho người đàn ông cao to nằm trên mặt đất, mọi người đang ở một bên vây xem, còn có mấy cô gái ồn ào nói “đánh hay lắm”, những người khác thì không ai dám tiến lên trước ngăn cản.
Hơn nữa Nhiên Mộc Miên lại chỉ chăm chăm đánh vào mặt người đàn ông cao to.
Giống như là không đánh đến khi bố mẹ người ta không nhận ra thì sẽ không dừng tay vậy.
Ngoại trừ đánh cho người đàn ông cao to kia mặt mũi bầm dập ra thì hai mắt của anh ta cũng theo đó mà gặp tai vạ. Cũng may Nhiên Mộc Miên còn không đánh người ta đến mù, cũng không phải phiền phức lớn gì.
Thế nhưng dù sao cũng là Nhiên Mộc Miên ra tay đánh người, lại còn không chỉ đánh một chút, có hiềm nghi phòng vệ quá đáng, cho nên phải có người tới nộp tiền bảo lãnh cô.
“Vì sao cô lại báo số di động của tôi?” Sau khi rời khỏi đồn công an, Minh Tư Thành hỏi.
Nhiên Mộc Miên thuận miệng trả lời: “Bởi vì anh cách tối gần mà! Không có khả năng để tôi gọi phụ huynh mà? Lại càng không có khả năng gọi anh trai tôi từ trong quân ngũ đi ra”
".” Minh Tư Thành lại lần nữa nghẹn lời.
“???” Minh Tư Thành mông lung đầy mặt.
“Được rồi, người không biết thì không có tội, tôi không so đo với anh nữa” Sau đó Nhiên Mộc Miễn xua xua tay, vẻ mặt bình tĩnh vuốt lại mái tóc đuôi ngựa rối bời của mình.
Khóe miệng Minh Tư Thành hơi co giật.
Đến cùng là ai đang mộng du hả?
- -------------------