“Dừng tay.”
Mắt nhìn thấy cái bạt tai sắp hạ xuống của Lý Dạ Lạc, Đồng Kỳ Anh sợ đến nhắm mắt lại. Ai biết được một bàn tay to mạnh mẽ khác bất lấy cổ tay của Quý Dạ Lạc dễ như bỡn, chặn cái tát của anh ta giữa không trung. Con mắt đen láy sâu sắc, đôi môi nhạt của Phó Quân Tiêu hé mở lạnh nhạt nói: “Bỏ cô ấy ra.”
Lý Dạ Lạc ngẩn ra, hai mắt nhìn lên, sửng sốt khi nhìn thẳng vào ánh mắt của Phó Quân Tiêu và cảm thấy vô cùng sợ hãi không sao nói rõ được. “Anh, anh là ai? Sao dám quản việc của tôi?” Lý Dạ Lạc nuốt nước miếng, khí thế hung hăng càn quấy trước mặt Phó Quân Tiêu trở nên vô cùng sợ hãi rụt rè. Con mắt đen láy của Phó Quân Tiêu híp lại, tâm mắt hẹp dài, đôi mỏng, lạnh nhạt cười: “Hả?” Con ngươi của Lý Dạ Lạc co rút lại, như con chuột có tật giật mình thả tay Đồng Kỳ Anh ra.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy Lý Dạ Lạc buông Đồng Kỳ Anh ra thit cũng buông tay anh ta ra.
Đồng Kỳ Anh nhân cơ hội đó tránh ra xa Lý Dạ Lạc. Trong lòng Lý Dạ Lạc tất nhiên có chút không can tâm nhấc chân đá lên người Phó Quân Tiêu. Mà Phó Quân Tiêu là người từng luyện võ, chút công phu mèo quào này của Lý Dạ Lạc không là gì ở trong mắt của anh.
Đồng Kỳ Anh hoảng sợ kêu lên một tiếng: “Cẩn thận” Phó Quân Tiêu nhanh tay nhanh mắt hoàn toàn làm cho Lý Dạ Lạc trở tay không kịp, khó lòng phòng bị bắt lấy chân của Lý Dạ Lạc lấy vai quật ngã. “Aaa” Lý Dạ Lạc sau bị đánh ngã nằm trên mặt đất đau đến nỗi lăn đi lăn lại. Anh ta vô thức lăn tới dưới chân của Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh vội vàng nấp sau lưng Phó Quân Tiêu như phản xạ có điều kiện. “Anh, anh...” Lý Dạ Lạc đau đến khóc không ra nước mắt nằm trên mặt đất.
“Cút!”Phó Quân Tiêu chau mày quát lớn. Lý Dạ Lạc phải đứng dậy khỏi mặt đất, vừa xoa xoa mông của bản thân mình, vừa chỉ vào mũi Phó Quân Tiêu mắng: “Tiểu tử, anh cứ chờ đó cho bổn thiếu” “Còn không cút đi?” Đôi mắt Phó Quân Tiêu hơi trâm xuống.
Lý Dạ Lạc nhìn thấy khuôn mặt âm tình bất định của người đàn ông này như muốn rút xương của anh ta ra, Lý Dạ Lạc sợ đến mức bò ra lối vào thang máy đẳng kia để trốn thoát. Trong nháy mắt hành lang yên lặng xuống. Đây là lối đi an toàn của “Dạ Hoặc”, bên ngoài ôn ào nhưng yên tĩnh hơn ở đây dường như là hai thế giới khác biệt. Phó Quân Tiêu hơi quay người sang một bên đôi mắt đen láy hơi nheo lại, cúi đầu xuống thờ ơ nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ lông vũ màu trắng nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng bên cạnh.
Chỉ nhìn thấy mái tóc dài trên vai của cô rối tung, trên chiếc cổ trắng ngần có vài sợi lông tơ màu tím sẫm và đỏ thâm.
Anh nhìn xuống phía dưới và nhìn thấy một vài vết bầm tím trên đùi cô anh liền cau mày, khuôn mặt với vẻ không hài lòng.
Đồng Kỳ Anh thấy người đàn ông đang nhìn cô theo bản năng cô ôm hai tay bảo vệ ngực, lùi về sau một bước đồng thời khép hai chân lại, tâm mắt hạ xuống, yếu ớt nói: “Cảm ơn” Bỗng nhiên một bóng xám vụt qua ánh sáng nhỏ. Theo bản năng Đồng Kỳ Anh ngước mắt nhìn lên chỉ nhìn thấy người đàn ông trước mặt này khoác lên vai cô một chiếc áo khoác vest màu xám bạc Phó Quân Tiêu nhìn chăm chẫm cô gái đáng thương trước mặt và khi thu hai tay vê đầu ngón tay dừng lại trên mặt cô rồi mới buông tay xuống và thờ ơ quay đi.
Vừa nãy... Anh Làm sao vậy? Tại sao lại có một sự thôi thúc muốn ôm mặt và hôn cô ta? Tại sao lại có sự thôi thúc muốn ôm cô vào lòng và yêu cô ta? Rõ ràng người phụ nữ đó không phải là “Hoài Lan“... Phó Quân Tiêu rời khỏi lối đi an toàn với những suy nghĩ sâu sắc, đế lại Đồng Kỳ Anh bàng hoàng không thể tưởng tượng nổi đối với anh ở tại chỗ. Anh ta...
Chắc là không có nhận ra cô đâu nhỉ.
Trên mặt cô vẫn đang đeo chiếc mặt nạ lông vũ. Đồng Kỳ Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở về phòng nghỉ của mình, Đồng Kỳ Anh cởi áo quần đi vào nhà tắm tắm rửa. Cô muốn rửa sạch mùi của những người đàn ông khác trên người cô... Nơi Lý Dạ Lạc chạm qua cô chà xát bảy, tám lần.
Sau khi tắm xong, Đồng Kỳ Anh thay áo quần của mình và ngồi trước gương trang điểm, lấy phấn nền che đi vết hôn trên cổ và vết thâm trên đùi. Trước khi về nhà, cô đưa chiếc áo khoác cho Đường Văn Kiêu và nhờ Đường Văn Kiều giúp trả lại cho người đàn ông tốt bụng. Vì vậy, sau khi Phó Quân Tiêu về Ca Tạp không lâu, một người nhân viên phục vụ nam cầm chiếc áo vest đắt tiền của anh trên cả hai tay và giao nó một cách trân trọng.
Ánh mắt sắc bén của Nhiên Hoàng Minh nhìn thấy Phó Quân Tiêu bình tĩnh lấy lại áo khoác, không nhịn được đi qua, hít sâu một hơi, giễu cợt nói: “Phó Quân Tiêu, tôi ngửi thấy mùi thơm của phụ nữ trên áo vest của cậu. Với lại mùi hương trinh nữ vẫn còn rất tươi mới “” “Cậu học y học đến tầm chưa?” Khuôn mặt Phó Quân Tiêu u ám, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh cười ha ha nói: “Tất Nhiên! Tôi là dân y khoa! Khứu giác của tôi rất chính xác! Cậu tin không?” “Xô vịt” Phó Quân Tiêu nhặt áo khoác lên và mặc vào người.
Nói chuyện đến điểm này Nhiên Hoàng Minh đột nhiên lao mình xuống ghế sô pha thành khẩn hỏi: 'Quân Tiêu, cậu có để ý đến lần đầu tiên của người phụ nữ của mình có tặng cho mình không?” Phó Quân Tiêu từ từ cài cúc áo vest và thản nhiên trả lời, “Tôi không quan tâm.” “Cậu nghĩ thoáng như vậy à?” Nhiên Hoàng Minh nhìn Phó Quân Tiêu với vẻ không tin.
“Nếu thực sự yêu một người phụ nữ thì không có chuyện gì là không nghĩ thoáng được.”
Phó Quân Tiêu đưa tay lên rồi vỗ nhẹ lên vai Nhiên Hoàng Minh. Nhiên Hoàng Minh chỉ cười đau khổ và không nói gì.
Trong lòng anh ta có tâm sự, nếu anh †a không nói ra, Phó Quân Tiêu cũng sẽ không hỏi. Đã gần đến giờ rồi, Phó Quân Tiêu thanh toán hóa đơn và đi ra khỏi cửa Dạ Hoặc cùng Nhiên Hoàng Minh. Hai người họ vừa đi đến trước chiếc xe sang trọng thì bị Sáu người lưu manh bao quanh.
Nhiên Hoàng Minh nhìn thấy vậy sau khi liếc mắt nhìn Phó Quân Tiêu vừa xoa mười ngón tay thành tiếng “cọt kẹt”, đông thời tỏ ra đây ẩn ý: “Quân Tiêu xem ra trong buổi Dạ Hoặc cậu vừa mới mắc nợ đào hoa” “Lải nhải ít thôi đánh cho tôi! Đừng làm mất mặt tôi!” Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu khẽ nheo lại, không thể không cởi áo vest ngoài ra, quấn quanh tay làm dây đeo cổ tay, sau đó bước lên phía trước bắt đầu cuộc chiến với sáu người đàn ông này. “. Sau một hôi lộn xộn, hai đánh sáu, phía địch bị hai người họ đánh cho tơi tả, bỏ chạy tán loạn. Nhiên Hoàng Minh thu tay về lắc lắc giữa khoảng trung một cách đau đớn.
Sau đó giơ tay tới miệng thổi thổi và than thở nói: “Ôi! Thượng đế của tôi ơi! Đau chết tôi rồi!” “Đi nước ngoài, trí thức rộng, đệ tử lại xin rút lui ra khỏi Thân Gia không ít!“ Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói, nắm chặt áo vest của mình hất tay lên không trung.
Nhiên Hoàng Minh nhìn Phó Quân Tiêu với vẻ mặt u oán, móm miệng nói: “Cậu tư đúng là giàu lòng kiên trì, lên núi đao xuống biển lửa, luyện được bản lĩnh bản thân. Tôi sao có thế so sánh với cậu được! ” “Quay về, đi với tôi đến phòng tập luyện đi!” Phó Quân Tiêu liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của Nhiên Hoàng Minh, không khỏi bật cười.