Nhiên Hoàng Minh vận động gân cốt, không kiềm được buồn bực hỏi: “Nhóm người kia là do ai phái đến? Có phải không biết thân phận của cậu không? Lại cả gan dám đến gây chuyện với cậu trắng trợn như vậy.”
Phó Quân Tiêu có chút đăm chiêu nói: “Hắn là nhóm người đần độn do thuộc hạ của Lý Dạ Lạc bồi dưỡng.”
Quả thật Lý Dạ Lạc không thân với anh, vả lại trước khi đến đây hai người chưa từng gặp mặt bao giờ.
Ngay từ đầu anh cũng chỉ là nghe người phụ nữ tên là Tạ Liên gọi đối phương là cậu Lý mới đoán ra. Cử chỉ lỗ mảng của người đàn ông này rất có khả năng là con trưởng của chủ tịch tập đoàn Lý Thị cũng chính là anh trai của Lý Tư San - Lý Dạ Lạc.
Lý Dạ Lạc đến gây phiền phức cho anh không quan trọng, điều quan trọng là anh ta sẽ tiếp tục đi quấy rầy người phụ nữ tên Tạ Liên sao? Phó Quân Tiêu không kiềm được cau mày, sau đó cố gắng để bản thân không có nghĩ đến việc của Tạ Liên.
Tối hôm nay anh bị sao vậy? Người phụ nữ tên là Tạ Liên kia chỉ là giọng nói có chút giống với Hoài Lan mà thôi.
Tại sao anh lại đế tâm đến Tạ Liên kia như vậy? Nhiên Hoàng Minh không kiềm được giêu cợt nói: “Đi thôi! Đưa tôi đến nơi cậu ở, từ nay trở về sau tôi sẽ đi theo cậu. Cậu phải nuôi tôi cả đời này.”
Mạch suy nghĩ của Phó Quân Tiêu cũng vì lời nói của anh ta kéo lại.
Anh kéo cửa xe ra ngôi vào vị trí lái xe, Nhiên Hoàng Minh lập tức biết điều ngồi lên vị trí ghế phụ. Sau khi Đồng Kỳ Anh trở về nhà, Phó Quân Bác vẫn chưa về, điều này làm cho cô thâm thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm nay cô kiếm được hơn ba mươi ba triệu, trong đó một câu nói của cậu Nhiên thưởng cho cô sáu trăm sáu mươi sáu triệu sẽ trừ ra ba trăm ba mươi triệu trong đó.
Ba trăm ba mươi triệu còn thừa sẽ đưa cho cô và sẽ chuyển vào trong thẻ ngân hàng của cô.
Đồng Kỳ Anh đứng trước gương ở bồn rửa tay trong phòng vệ sinh nhìn thấy bản thân mình trong gương cười lạnh một tiếng.
Cô! Đồng, Kỳ, Anh! Ha.
Suy nghĩ đến những việc hôm nay gặp phải, Đồng Kỳ Anh ngôi xổm xuống, nhịn được bưng mặt nghẹn ngào. Suýt chút nữa thì... suýt chút nữa thì cô đã mất đi trinh tiết. Đây đều là do cô tự làm tự chịu... Suýt chút nữa thì... thì cô đã có lôi với Quân Bác rồi.
Nhưng mà cô không còn cách nào nữa. Cô không hy vọng ngày nào Quân Bác cũng phải cực khổ vì công việc. Đột nhiên Đồng Kỳ Anh hận học lực của của mình không đủ cao, không thể chia sẻ trách nhiệm công việc với Quân Bác. Nếu cô cũng biết thiết kế xây dựng thì tốt biết mấy, chí ít cô có thể phụ giúp Quân Bác, cho dù là trợ thủ cũng được. Vấn đề là cái gì cô cũng không biết.
Một chút cũng không giúp được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi sớm về muộn, cả người mệt mỏi trở về nhà ngã lăn lên giường ngủ.
Thật ra cô... rất thương anh. Thùng thùng thùng... Cửa nhà tắm đột nhiên có người gõ.
Đồng Kỳ Anh hoàn hồn lại, vội vàng vặn vòi nước giội nước từ trên mặt xuống. . Ngôn Tình Sắc
Phó Quân Bác lo lắng hỏi: “Kỳ Anh, em ở trong đó sao?”
Đồng Kỳ Anh xoa dịu tâm trạng cười đáp: “Vâng, em đang ở trong này, em ra liên đây.”
Nói xong cô vặn tay nắm cửa, mở cửa ra xuất hiện trước mặt Phó Quân Bác. Nhìn thấy những giọt nước trên mặt cô, Phó Quân Bác xoay người lấy tờ giấy trên bàn ăn lên, bước lại chỗ Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng lau nước trên mặt cô.
Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh một cách đầy thương hại nói: “Cô bé ngốc nghếch, rửa mặt mà không lau sạch bọt nước trên mặt.”
Đồng Kỳ Anh giơ tay lên nắm lấy tay Phó Quân Bác, đặt tay anh ta lên má cô, cô nghẹn ngào nói: “Quân Bác, anh đừng làm việc vất vả như vậy nữa được không? Em... em thương anh!”
Phó Quân Bác ngẩn người ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt át của Đồng Kỳ Anh, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Kỳ Anh, hôm nay em làm sao vậy?”
“Chỉ là em thương anh!” Đồng Kỳ Anh đột nhiên trở nên có chút bướng bỉnh. Phó Quân Bác ôm Đồng Kỳ Anh vào trong lòng ngực mà không nói một lời.
Anh ta có phải nên ở cùng Kỳ Anh nhiều hơn không? Mà đêm hôm đó Đồng Kỳ Anh nằm mơ gặp ác mộng, mơ thấy “cậu Lý” sai người giết cô, sau đó lại nằm mơ thấy người đàn ông mà cô đã cứu giam cầm cô, mãi đến bốn giờ sáng cô ôm chặt Phó Quân Bác vô tri vô giác ngủ thiếp đi.
Cho đến khi ánh nắng chói chang hắt vào qua khung cửa Sổ. Đồng Kỹ Anh từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Phó Quân Bác không khỏi tò mò hỏi: “Anh, hôm nay anh không cần đi làm sao?”
“Ừm, cô bé ngốc nghếch của anh cuối cùng cũng tỉnh rồi ” Phó Quân Bác cúi đầu hôn xuống trán của Đồng Kỳ Anh, dùng giọng nói từ tính để giải tỏa nghi ngờ của cô: “Cả đêm qua em ôm anh chặt cứng nên anh không có cách nào thoát thân đi làm”
Đồng Kỳ Anh bừng tỉnh, lập tức buông tay ra, xấu hổ nhìn Phó Quân Bác. Phó Quân Bác nhìn dáng vẻ của cô như vậy, không kiếm được tiếp tục nói: “Đúng là cô bé ngốc nghếch! Hôm nay là chủ nhật! Anh được nghỉ!”
“Hóa ra... hôm nay là chủ nhật! Chủ nhật... chủ nhật... chủ nhật thật tốt... “
Trong vô thức Đồng Kỳ Anh đã vươn hai tay ra ôm lấy Phó Quân Bác một lần nữa giống như một chú mèo nằm trong vòng tay của anh. Lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lúc Đồng Kỳ Anh tỉnh lại sau giấc ngủ thì đã hơn mười một giờ trưa rồi. Lúc đầu, cô vẫn chưa muốn dậy nhưng bụng đói cồn cào, đánh trống để phản đối, cô chỉ có thể dậy rửa mặt rồi tìm thứ gì đó để ăn. Lúc này, ở trong nhà sớm đã không thấy bóng dáng của Phó Quân Bác đâu.
Ngay khi Đồng Kỳ Anh bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra thì cửa nhà mở ra. Khi cô nhìn thấy Phó Quân Bác mặc quần áo bình thường xuất hiện ở cửa nhà mình, giống như vừa từ bên ngoài trở về, cô không khỏi sững sờ một lúc rồi hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à. ”
Bởi vì anh ta luôn mặc vest khi đi làm, rất hiếm khi anh ta mặc đồ giản dị như hôm nay. Phó Quân Bác nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của Đồng Kỳ Anh trong lòng đột nhiên có chút buôn cười: “Cô bé ngốc nghếch, hôm nay là chủ nhật, anh được nghỉ.” Đồng Kỳ Anh mới hoàn hồn.
Sau khi Phó Quân Bác vào nhà, đi vào phòng tảm, vừa đi ra thì thấy Đồng Kỳ Anh vẫn đang ngơ ngác đứng trước tủ lạnh, cười nói: 'Buổi trưa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Ok.” Đồng Kỳ Anh lập tức đóng cửa tủ lạnh, nở một nụ cười rạng rỡ với Phó Quân Bác.
Nếu mà đi ra ngoài ăn thì lần này có được tính là hẹn hò không? Trong lòng Đồng Kỳ Anh đột nhiên có một chút kỳ vọng.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Phó Quân Bác vừa lái xe vừa nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Dạ?” Đồng Kỳ Anh nghiêm túc suy nghĩ, sau khi không nghĩ ra món gì đặc biệt muốn ăn mới trả lời: “Em cũng không biết nên đi ăn món gì ngon ởi.”
Phó Quân Bác mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi ăn món Nhật nhé?”
Đồng Kỳ Anh gật đầu tiên tục nói: “Được ạ”
Thật ra cô không thích món Nhật nhưng chỉ là chỉ cần ở cùng với anh ta thì ăn món gì cô cũng đều cảm thấy vui vẻ.