Nhà hàng Nghìn Vị.
Khi Phó Quân Bác lái xe vào bãi đỗ xe trước nhà hàng này, một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa anh đào bay tán loạn trong sân giống như những con bươm bướm vậy. Sau khi Đồng Kỳ Anh xuống xe còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt trong không khí, thấm vào ruột gan.
Thành phố Thuận Canh có bốn mùa như mùa xuân, hoa anh đào có thể nở rộ rất lâu. Sau khi Phó Quân Bác xuống xe, trong lúc vô tình nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, nhìn đến xuất thân. Một đóa hoa anh đào nhẹ nhàng rơi trên thái dương của cô, mái tóc mượt mà như thác nước, cô hơi vênh mặt lên ngắm cây hoa anh đào. Khuôn mặt xinh đẹp của cô còn đẹp hơn hoa anh đào này.
Đồng Kỳ Anh ngoái đầu lại nhìn, thấy Phó Quân Bác đang đứng bên cạnh xe nhìn mình ngẩn người, thế là sải bước đi đến trước mặt anh ta, lấy cánh hoa anh đào rơi trên đầu vai của anh ta, mở tay, thổi cánh hoa lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
“Hì hì” một tiếng, cô nở một nụ cười tươi như hoa.
Phó Quân Bác hoàn hồn, hiểu ý cười một tiếng, đưa tay ôm Đồng Kỳ Anh đang nghịch ngợm vào trong ngực, cúi người, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trắng nõn của cô.
Đồng Kỳ Anh hơi giật mình, hai gò má ửng hồng.
Điều anh ta cho cô là tình yêu tươi đẹp nhất thuần khiết nhất trên đời này...
Phó Quân Bác khẽ nhếch môi, bắt lấy tay của Đồng Kỳ Anh, nắm tay cô dạo bước trong tại cái này hoa anh đào bay tán loạn bên trong dạo bước, đi vào nhà hàng. Hai người vừa mới vào cổng lớn, nhân viên phục vụ đã đưa cho hai người họ mỗi người một cái mặt nạ mắt, nói rằng hôm nay sẽ có hoạt động.
Đồng Kỳ Anh đã quen với chuyện mang mặt nạ mắt này, nhận lấy mặt nạ từ trong tay của nhân viên xong, đeo lên mặt, quay qua hỏi anh ta. “Quân Bác, có đẹp hay không? Có thể nhận ra em không?” Đồng Kỳ Anh cười không khép miệng, hoạt bát hỏi.
Phó Quân Bác buồn cười trả lời: “Cô bé ngốc, đương nhiên là anh nhận ra em chứ” Cô mang mặt nạ ngay trước mặt anh ta, sao anh ta lại không nhận ra được chứ? Nhưng mà, nếu như không phải cô mang ngay trước mặt anh ta, anh ta chỉ sợ có khi anh ta sẽ không nhận ra cô! Dù sao loại mặt nạ mắt này, cũng chỉ lộ ra đôi mắt và miệng, quả thực rất khó phân biệt ai ra ai.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người bọn họ đi cởi giày, rồi đi đến trước cái bàn vuông nhỏ bên cạnh hồ ở sân sau, ở đây còn có khá nhiều vị khách, đa số là nam nữ trẻ tuổi. Đồng Kỳ Anh đi theo Phó Quân Bác ngồi xuống cái bàn vuông nhỏ đó, ngồi đối diện với tấm màn, phía trước tấm màn có một người phụ nữ mặc kimono, tay cầm microphone, mặt mỉm cười “điểm danh'“.
Khi người phụ nữ kia đưa ngón tay chỉ về phía Đồng Kỳ Anh, lập tức có hai nhân viên phục vụ nữ đi tới mời Đồng Kỳ Anh đi ra phía sau tấm màn.
Đồng Kỳ Anh vô thức nhìn về phía Phó Quân Bác, Phó Quân Bác nhìn cô mỉm cười gật đầu, cô mới đứng dậy đi theo kia hai nhân viên phục vụ nữ kia.
Một lúc lâu sau, một hàng phụ nữ mặc kimono màu hồng, chiều cao, tư thế và dáng vẻ gần như là như nhau, tất cả đều búi tóc, trên mặt mang mặt nạ mắt màu bạc đi ra từ sau tấm màn. Trong nháy mắt, tất cả đàn ông dưới đài đều choáng váng. “Hôm nay, anh XXX của chúng tôi cầu hôn cô XXX. Như vậy, chúng tôi muốn đưa ra một vấn đề cho anh XXX.
Anh phải làm thế nào để tìm ra người mà anh ngưỡng mộ trong lòng - cô XXX đây?” Người chủ trì nhẹ nhàng cười hỏi. Những nam nữ trẻ tuổi khác ngồi trên thảm tatami đều vỗ tay ồn ào.
Đừng nói đến anh XXX muốn cầu hôn kia, ngay cả Phó Quân Bác anh ta ngôi ở chỗ mình cũng khó mà phân biệt được trong những người phụ nữ đứng trước tấm màn mang kimono màu hồng và mặt nạ mắt kia, ai là Kỳ Anh của anh ta! “Nếu như anh XXX đoán trúng ngay lần đầu tiên.
Vậy chúng tôi sẽ miễn phí cho anh XXX, nếu như anh XXX đoán sai, như vậy anh XXX sẽ phải mời những người ngồi đây mỗi bàn một phần cá hồi.” Người chủ trì tiếp tục nói.
Trong sảnh lớn lập tức vang lên tiếng cười vui vẻ.
Anh XXX kia đã đoán sai lần đầu, mọi người bắt đầu cười vang đối với hành vi ngốc ngốc đáng yêu của anh ta vì dắt sai người.
Anh XXX không tìm được bạn gái của mình, người chủ trì lại để cho những người đàn ông khác lên đắt bạn gái mình về. Phó Quân Bác không thế không đứng dậy đi tìm Kỳ Anh của mình.
Những người đàn ông lên đài cùng với anh ta nhìn thấy một hàng người phụ nữ này cũng khó phân biệt được ai là bạn gái của ai, cả đám đều buồn bực gãi đầu cào tai, ai cũng không dám tiến lên dắt người, sợ dắt sai.
Phó Quân Bác dò xét từng người phụ nữ xong, bước đến bên người phụ nữ đứng ngoài cùng bên trái, không nói hai lời đã nắm tay của người phụ nữ này, kéo cô xuống bàn ăn của mình.
Đã có người tiến lên bắt đầu, những người đàn ông khác tựa hồ cũng không thèm đếm xỉa gì nữa, từng người tiến lên nắm tay người phụ nữ dắt về bàn ăn của mình.
Người chủ trì ra lệnh một tiếng, lúc này người phụ nữ bị dắt đi mới lấy mặt nạ mắt trên mặt mình xuống. Trong sảnh lớn, nháy mắt lại vang lên một trận tiếng cười.
Sau khi Đồng Kỳ Anh lấy mặt nạ mắt xuống, nhìn Phó Quân Bác làm mặt quy. Phó Quân Bác buồn cười nâng tay lên, yêu thương vuốt đầu cô: “Anh biết ngay là em” “Sao anh lại nhận ra em? Lúc nãy khi em đi ra sau hậu đài, người chủ trì đã dặn dò chúng em, không cho phép chúng em lên tiếng, cũng không cho phép chúng em làm bất luận ký hiệu gì!” Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Bác, lòng tràn đầy mong đợi hỏi. Phó Quân Bác hiểu ý mà cười đáp: “Đương nhiên là tâm linh tương thông rồi!” Tất nhiên, trong những người đang ngồi ở đây vẫn có người dắt sai bạn gái. Trong sảnh lớn, cảnh tượng vô cùng dở khóc dở cười, rất là náo nhiệt.
Kỳ thật, anh ta cũng không biết mình làm thế nào mà tìm ra cô, nói tóm lại, sau khi anh ta quan sát tỉ mỉ tất cả những người phụ nữ ở đó xong thì có một cảm giác khó tả đối với người phụ nữ đứng ở ngoài cùng bên trái.
Đã có cảm giác khác biệt với người đó, như vậy anh ta dứt khoát dắt cô trở về. Cũng may, anh ta dắt đúng rồi! Phó Quân Bác âm thầm nhẹ thở ra trong lòng. Kỳ thật, trong lòng Đồng Kỳ Anh cũng cảm thấy rất vui mừng, không, không chỉ chỉ là vui mừng, cô còn rất vui vẻ.
Cá hồi miễn phí đã được dọn lên bàn, Phó Quân Bác gặp một miếng đặt vào chén của Đồng Kỳ Anh. Dù là Đồng Kỳ Anh không thích ăn cá sống, nhưng cô vẫn mỉm cười gắp miếng cá sống lên, cho một chút mù tạc, bình tĩnh tự nhiên bỏ vào trong miệng.
Mặc dù cảm giác trong miệng không dễ chịu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ngọt. Phó Quân Bác cũng không phát hiện, Đồng Kỳ Anh kỳ thật không thích ăn đồ sống của Nhật Bản.
Chân chính yêu một người, là sẽ thay đổi sở thích của mình vì người đó! Đồng Kỳ Anh phát hiện, mình vì Quân Bác mà có thể thay đổi chính mình, có thể chịu đựng, có thể vì anh ta làm đến mức nào ngay cả cô cũng không đoán trước được. Một ngày này, Đồng Kỳ Anh thấy khi mình ở bên người Quân Bác thì cuộc sống phong phú và vui vẻ hơn rất nhiều.
Sau bữa ăn, anh ta còn dẫn cô đi dạo phố, thậm chí còn dẫn cô đi xem phim. Đồng Kỳ Anh vốn cho là, sau bữa cơm tối anh ta sẽ tiếp tục ở nhà với cô, nhưng kết quả...