Sau khi trở về Hải Vân, Đồng Kỳ Anh chuyển đến nhà bà ngoại ở, vì lúc cô ly hôn với Phó Quân Bác, hai bên đã quyết định không phân chia tài sản, cho nên trong thẻ của anh ấy không có dư tiên để cung cấp cho cô nửa đời sau, việc này buộc cô phải ra ngoài tìm việc làm.
Trước hết, cô muốn kiếm một ít tiên, sau đó quay trở lại, sửa sang ngôi nhà cũ của bà ngoại cho thoáng hơn chút.
Thời gian này, Đồng Kỳ Anh không làm việc ở công ty lớn nào mà chỉ làm trợ lý tạm thời cho ông chủ của một xưởng thiết kế kiến trúc tự nhân.
Ông chủ và nhân viên trong studio chỉ có duy nhất một mình Hạ Tỉnh Lung.
Không chỉ vậy, Hạ Tỉnh Lung còn là một nhà thiết kế thích để râu quai nón, tính tình thì nóng nảy, vô cùng kỳ quái, lại thêm cả thói trăng hoa nữa.
Hạ Tỉnh Lung không phải người ở đây, mà anh ta dùng danh nghĩa tư nhân, đảm nhận một dự án thiết kế tòa nhà cổ ở Hải Vân.
Vì vậy, anh ta đến Hải Vân để làm khảo sát thực địa, tìm hiểu một chút về các văn hoá ở đây, lại thuận tiện kiếm thêm một ít cảm hứng.
Sau khi đến đây, anh ta cảm thấy mình hoàn toàn xa lạ với nơi này, nên đã đăng tin tuyển dụng trên mạng, tạm thời tuyển một kiến trúc sư địa phương đến để hỗ trợ công việc.
Tình cờ, Đồng Kỳ Anh lại nhìn thấy tin tuyển dụng của anh ta trên mạng, nên cô đã đến gặp anh ta để phỏng vấn, và đã trúng tuyển.
Vì cần phải nhanh chóng làm xong mô hình kiến trúc, mấy ngày nay Đồng Kỳ Anh đều ở cùng với Hạ Tỉnh Lung trong khách sạn này.
Mắt thấy mô hình đã gần hoàn thiện, Hạ Tỉnh Lung lại âm thầm nảy sinh lười biếng, không biết lấy đâu ra hai tấm thiệp mời, liền kéo cô đi đến bữa tiệc tối nay cùng nhau ăn uống.
Nhưng mà Đồng Kỳ Anh không có tâm trí ăn uống ở đây, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, nhanh chóng cầm tiền, rồi tìm đến nơi tuyển dụng tiếp theo.
“Chậc chậc chậc, Kỳ Anh, cô nói như vậy, sẽ khiến mọi người hiểu lầm đó!” Hạ Tỉnh Lung chép chép miệng, mập mờ nói.
Hạ Tỉnh Lung để râu quai nón, hốc mắt sâu, rõ ràng là ngũ quan rất sắc sảo điển trai, nhưng từng lời nói cử chỉ lại khiến cho anh ta trông chẳng khác nào một tên lưu manh vô lại.
“Nếu anh không làm, tôi cũng sẽ không làm.Bây giờ tôi muốn về nhà, ngày mai nghỉ.”
Đồng Kỳ Anh đột nhiên nói.
Hạ Tỉnh Lung lập tức ôm lấy vai Đồng Kỳ Anh, nhếch môi cười cười: “Hay là cô về phòng nghỉ ngơi trước đi đã! Đã muộn như vậy rồi, làm gì có xe buýt cho cô vê cái vùng núi hẻo lánh ấy chứ”
“Được rồi, tôi về trước làm cho xong mô hình đã!”
Đồng Kỳ Anh không thể không gỡ tay Hạ Tỉnh Lung ra, tức giận nói: “Ngày mai tôi nhất định phải nghỉ”
Hạ Tỉnh Lụng chớp chớp mắt nhìn Đồng Kỳ Anh, giơ tay lên làm động tác “OK”, sau đó đấy cô đi, cười nói: “Được, được! Cô mau đi nhanh đi! Tối nay xong việc, ngày mai tôi cho cô nghỉ.Bây giờ, để cho tôi chơi thêm một lát.Bữa tiệc đêm nay thật sự là có rất nhiều người đẹp, tôi còn chưa ngắm hết!”
“..”
Đồng Kỳ Anh cứng họng, đành phải một mình trở về phòng riêng làm mô hình.
Căn phòng mà Hạ Tỉnh Lung đặt là một phòng tổng thống loại nhỏ, nhưng nó vẫn đầy đủ tiêu chuẩn gôm hai phòng ngủ và một sảnh hội nghị.
Khi Đồng Kỳ Anh trở về đến đây, lập tức bắt tay vào làm mô hình.
Còn Hạ Tỉnh Lung thì tiếp tục mải mê giữa dàn mỹ nhân đầy hương sắc.
Mô hình các kiến trúc cố không hê dễ làm.
Có một lý do khác khiến cho Đồng Kỳ Anh chăm chú như vậy, đó là cô muốn xây một căn nhà chỉ bằng gỗ và đất nung bên cạnh ngôi nhà cũ của bà ngoại.
Nó sẽ được cố định bằng khớp nối mà không cần đến bê tông hay cốt thép.
Đồng Kỳ Anh vất vả mãi mới làm xong được mô hình, đúng lúc này, bụng cô cũng bắt đầu réo lên.
Chợ đêm ở Hải Vân bây giờ sôi động hơn trước rất nhiều, có những quán ăn đêm sẽ mở cửa đến tận sáu giờ sáng hôm sau.
Đồng Kỳ Anh đặt chiếc gậy mô hình trong tay xuống, rất hài lòng với tòa thủy đình phiên bản mini do cô làm.
Sau đó Đồng Kỳ Anh mới nhớ ra cái bụng đang đói của mình, dự định đi mua một ít đồ ăn khuya về ăn.
Vì vậy, cô bước tới cửa phòng, cầm thẻ phòng lên để chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng khi cô vừa mở cửa ra, thì đột nhiên có một bóng người từ bên cạnh ngã nhào xuống, khiến cô vô cùng hoảng Sợ.
Đồng Kỳ Anh vỗ vỗ ngực, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rón ra rón rén đi tới cửa, ló đầu ra ngoài xem xét.
Sau khi phát hiện ra đó là một người đàn ông, cô thận trọng ngồi xổm xuống, đưa tay ra lắc nhẹ người đang nằm nghiêng trên mặt đất, quay lưng lại với cô.
“Này, anh ơi, anh có sao không? Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?” Đồng Kỳ Anh yếu ớt hỏi, theo sự lay động của cô, người đàn ông kia đột nhiên trở mình lại, nằm thẳng trên sàn, đối mặt với cô.
Anh, anh cải Đồng Kỳ Anh trợn to hai mắt, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Cô không thể ngờ được rằng mình sẽ gặp lại anh cả Phó Quân Tiêu, người anh mà cô đã ba năm không thấy mặt, ở một nơi như thế này.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu đang say mèm, chỉ thấy lông mày anh hơi nhăn lại, trên qương mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Từ trước tới nay anh cả luôn là ngàn chén không say mài! Sao đêm nay lại say thành thế này rồi? “Anh cả, tỉnh lại đi!”
Đồng Kỳ Anh vỗ vỗ lên mặt Phó Quân Tiêu, phát hiện hai má anh hơi nóng lên, nhưng không có vấn đề gì, chỉ là do rượu trong người anh đang phát tác, làm cho thân nhiệt tăng lên mà thôi.
Thấy Phó Quân Tiêu không có dấu hiệu tỉnh lại, Đồng Kỳ Anh quay qua lục trong túi quần anh, cuối cùng là tìm được một cái thẻ phòng.