Dòng chữ màu vàng kim trên thẻ phòng đế là phòng số 8888.
Phòng số 8888 á hả??? Hừm...
thôi chịu chứ biết sao giờ, quả nhiên chỉ có kẻ có tiền mới có thể ở trong một căn phòng “tống thống” siêu cấp xa hoa như vậy!!! Đồng Kỳ Anh bèn ráng hết sức đỡ Phó Quân Tiêu từ dưới đất lên.
Anh cả, sao mà anh lại nặng dữ vậy chứ? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ba năm không gặp, trông anh cả vậy mà còn có phần trắng hơn so với hồi trước.
Chẳng có nhẽ đàn ông quanh năm suốt tháng ngồi làm việc trong phòng thì màu da đều sẽ chuyến trắng lên à? Đồng Kỳ Anh phát hiện, bản thân thật sự là nhàm chán cực kì.
Cô vừa suy nghĩ, vừa kéo khuỷu tay anh vắt qua vai của mình, sau đó thì một tay nắm cổ tay Phó Quân Tiêu, một tay ôm lấy eo lưng rắn chắc của anh rồi đỡ anh đi vào cửa thang máy.
Sau khi đến cửa phòng số 8888 thì Đồng Kỳ Anh quẹt thẻ, xong liên chật vật dìu Phó Quân Tiêu vào phòng, thả anh xuống giường lớn trong phòng ngủ rồi, bản thân cô cũng bắt đầu thở hồng hộc luôn.
Thật sự là mệt chết mài Đồng Kỳ Anh giơ tay, dùng mu bàn tay lau mồ hôi cho chính mình.
Ban đầu cô vốn định dìu người vào phong xong thì sẽ lỉnh đi, nhưng khi ngoái đầu lại thì lại nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ khó chịu của Phó Quân Tiêu, thế nên cô lại quay trở về, một mình bước vào phòng rửa mặt giặt cái khăn lông ấm, rồi bước đến bên giường lau mặt cho anh.
Mùi rượu xộc lên khiến cô bất giác cau mày.
Đồng Kỳ Anh lại giặt khăn lông thêm bốn năm lần mà lau khuôn mặt ửng hồng của Phó Quân Tiêu, rồi lại khe khẽ thở dài.
Cô muốn cởi bỏ áo khoác ngoài của Phó Quân Tiêu, nhưng lúc chạm vào vạt áo anh thì lại giống như bị điện giật mà giật tay ra.
Anh cả hẳn là không phải chỉ có một mình chứ? Trợ lý Trịnh Minh Hâm của anh đâu? Hoặc là Nhiên Hoàng Minh, bác sĩ Nhiên vốn như hình với bóng với anh giờ cũng biến đâu rồi? Ánh mắt quan sát Phó Quân Tiêu của Đồng Kỳ Anh liên có chút kỳ dị và lúng túng.
Theo lý thuyết mà nói thì cô nên cởi bớt phần lớn quần áo trên người anh, giúp anh dễ chịu một chút.
Nhưng mà...
Bây giờ nếu cô cởi quần áo của anh...cái hành vi này cô cứ luôn cảm thấy nó hơi kì cục kiểu gì.
Đồng Kỳ Anh khó xử nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu, rồi sau khi đấu tranh nội tâm hồi lâu, cô bèn thu lại trái tim đang rối bời kia rồi lưu loát cởi giày giúp anh, xong đặt ở dưới giường.
Nhìn bộ dạng say đến bất tỉnh nhân sự của anh, trông càng nhiều thêm mấy phần tức giận.
Ba năm không gặp, đột nhiên cô lại phát hiện ra, anh cả Phó Quân Tiêu so với ba năm trước càng thêm trưởng thành, đượm vẻ tang thương.
Anh như vậy, khiến cô cảm thấy rất xa lạ.
Thế nhưng, anh vẫn có vài phân rất giống Thành Hưng của cô.
Nói cho cùng hai người là anh em ruột, cho dù là cùng cha khác mẹ đi nữa thì vẫn cùng chung nhau một nửa dòng máu.
Ngón tay thon dài ngà ngọc của Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say của anh.
Chân mày lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm nhäm chặt, nhưng dường như lại có thể cảm nhận được sự lạnh băng khi anh đối mặt với kẻ thù, khiến người ta không rét mà run.
“Thành Hưng, em nhớ anh, biết phải làm sao bây giờ?” Đồng Kỳ Anh bắt đầu ủ ê sâu muộn.
Rốt cuộc cô không có tự trọng đến nhường nào chứ? Rõ ràng là Phó Quân Bác đã làm chuyện có lỗi với cô, đến cuối cùng còn vô tình ly hôn với cô, rồi càng vô lý đến nỗi yêu cầu cô phải trở về căn biệt thự ở bên Úc đợi anh ấy.
Mà cô, cô đến bây giờ vẫn còn nhớ nhung tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa Phó Quân Bác đó.
Phó Quân Tiêu đột nhiên tỉnh dậy.
Đôi mắt say lờ đờ của anh vẫn tơ máu, nhíu chặt mày, ánh mắt mê man ngó quanh.
Vào nháy mắt anh hơi chấn động đó, Đồng Kỳ Anh đã nhẹ nhàng rút hai tay đi.
Trong lòng cô hoảng loạn, rất sợ tốc độ của mình không đủ nhanh thì sẽ bị anh phát hiện ra chỗ thất thường.
“Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?” Giọng nói đầy từ tính của Phó Quân Tiêu khe khẽ nỉ non, cavat trên cổ dường như khiến anh không thoải mái.
Chân mày hình kiếm bất mãn nhướn lên, bàn tay to ra sức xé...
“Để em” Đồng Kỳ Anh nhẹ giọng an ủi người đang nóng nảy bất an kia.
Cô thoăn thoắt hai ba cái đã cởi ra được cavat.
Nhưng dáng vẻ anh vẫn không dễ chịu như cũ.
Phó Quân Tiêu bây giờ trông trái ngược với vẻ lạnh lẽo thường ngày, anh rướn người muốn cởi cởi bỏ áo khoác ngoài.
Động tác thô lỗ đó khiến Đồng Kỳ Anh đành chịu thêm lần nữa.
Cô ghé người qua hơi đỡ anh, rồi cẩn thận vòng tay qua thân thể anh, cởi bỏ áo khoác.
Lúc cô vô ý chạm vào da thịt nóng rực của anh, toàn thân Phó Quân Tiêu liền run lên một cái.
Đồng Kỳ Anh cũng không có để ý.
Cô cởi áo khoác của anh để lên ghế, nhưng lúc muốn đỡ Phó Quân Tiêu nằm xuống giường, bàn tay to của anh bất ngờ ôm lấy thắt lưng cô, thân thể mềm mại liền dán chặt vào thân thế anh.
Cô bỗng chốc cả kinh, thở mạnh, tìm cũng trật nhịp hết mấy lần, điên cuồng giống như nổi trống vậy.
Sao mà anh có thể...
“Anh cả, anh...anh say rôi!” Đồng Kỳ Anh thở nhẹ, lạnh lùng khẽ quát.
Cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng đấy anh ra.
Cái ôm ấm áp của Phó Quân Tiêu vẫn trước sau như một lộ ra một phần cảm giác an toàn, thế nhưng giờ đây, cái ôm này đối với Đồng Kỳ Anh cô mà nói, lại không an toàn.
Phó Quân Tiêu dùng sức lắc đầu, nhưng ai ngờ đầu càng lắc lại càng choáng, tầm mắt cũng càng ngày càng hoa, trở nên dân dân mơ hồ không rõ.
Thế nhưng, hồi nãy dường như anh nghe thấy giọng nói của Kỳ Anh.
Là Kỳ Anh.
Là Kỳ Anh khiến anh ngày nhớ đêm mong...
Đêm nay có quá nhiều người chủ động tới chạm cốc với anh, mà lần này anh lại không có dắt theo bộ phận quan hệ xã hội, cho nên chỉ có thể tự mình đối phó, kết quả không cẩn thận liên uống nhiều.
“Kỳ Anh, anh lại nằm mơ rồi, có phải không?” Phó Quân Tiêu đau đớn nỉ non trong cơn mê loạn.
Mùi rượu nồng nặc thổi vào mặt Đồng Kỳ Anh, khiến cô phải né tránh nhiều lần.
Mà Phó Quân Tiêu lại bật cười thành tiếng: “Cũng đúng! Anh nhất định là đang nằm mơ...Bởi vì, chỉ có lúc nằm mơ, anh mới có thể ôm em vào lòng!”