Trong một nhà hàng Pháp lãng mạn và sang trọng, đầu bếp người Pháp chế biến đồ ăn ngay tại chỗ, nghệ sĩ violon đang chơi bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi“.
Vừa hay, trên bầu trời mênh mông bên ngoài cửa sổ kia, có treo một vầng trăng sáng hình lưỡi liềm.
Tuy là đêm trăng sáng ít sao, những ngọn đèn trong thành phố cũng chẳng lấp lánh bằng ánh sao, nhưng lại tráng lệ như hàng ngàn vì tinh tú đang nâng niu mặt trăng.
Mười một năm xa cách, khi hai người gặp lại nhau, Lý Hồng Nghị nhận ra rằng Phó Quân Tiêu đã không còn là chàng trai phóng khoáng trong trí nhớ của cô ta.
Đúng vậy, sau khi anh tốt nghiệp cấp hai, cô ta không gặp lại anh nữa.
Tuy nhiên, cô ta vẫn luôn thích anh, ròng rã suốt mười bốn năm.
Cô ta từng nghe ông nội Lãnh nói rằng trước khi vào cấp hai Phó Quân Tiêu luôn muốn đi theo bố mình sống cuộc đời quân nhân.
Từ khi còn là một đứa trẻ, anh đã có mấy gia sư riêng cho các môn học khác nhau, vì vậy trường tiểu học gân như là trong quân đội, anh chưa một lần đi học ở một trường tiểu học chính quy.
Khi còn bé Phó Quân Tiêu đã có thể lắp ráp súng, chiến đấu trong cự li gân, hơn nữa thành tích môn toán, vật lý và ngoại ngữ rất xuất sắc.
Lên cấp hai, Phó Hoằng Khôn sắp xếp cho Phó Quân Tiêu học ở thành phố Cung Huy cho nên mới học cùng trường với Lý Hồng Nghị.
Sau đó, khi tốt nghiệp cấp hai, anh đến thành phố Thuận Canh học cấp ba, học được một nửa cấp ba rồi vào học viện quân sự, tốt nghiệp học viện quân sự thì đi lính.
Anh rất đẹp trai, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, cặp chân mày kiếm khí phách hiên ngang, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen như mực, cả người trông thật khôi ngô tuấn tú, trong khí chất tao nhã bộc lộ ra phong thái của kẻ vương giả.
“Cô Lý Hồng Nghị, xin chào, tôi là Phó Quân Tiêu.”
Sau khi Lý Hồng Nghị đi qua đây, Phó Quân Tiêu rất lịch thiệp kéo ghế thay cô ta, đợi đến khi cô ta ngồi xuống, mới quay trở lại chỗ ngồi của mình, ôn tôn lễ độ giới thiệu bản thân.
Kỹ thực, đây không phải là bản tính của anh.
Dựa vào bản tính của anh, nếu không phải là người phụ nữ mình yêu, anh sẽ không để ý quá nhiều.
Nhưng hôm nay, anh cũng đã đến tình cảnh không còn cách nào khác.
Kỳ Anh và Quân Bác đã kết hôn và có con, ông nội anh tuổi tác cũng đã cao.
Anh buộc phải học cách quên Kỳ Anh, bắt đầu một mối quan hệ mới của riêng mình.
Vì vậy, Phó Quân Tiêu đã cố gắng để thực hiện bước đầu tiên này.
Hai người ngồi đối diện nhau, đề tài nói chuyện không nhiều.
Lý Hồng Nghị cay đắng nhắc đến quá khứ mười bốn năm trước: “Vào ngày lễ tình nhân, em lấy hết can đảm để tỏ tình với anh, kết quả lại bị anh bơ đẹp, điều đó thực sự làm tổn thương lòng tự trọng của em”
“Tôi còn tưởng rằng cô đang tỏ tình với em trai tôi.”
Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng nói.
Anh không nhớ nhiều về tình hình ngày hôm đó.
Dù sao thì anh cũng chỉ biết rằng quả thật có một cô gái đang đỏ mặt cúi đầu, đứng giữa anh và Phó Quân Bác, đưa một bức thư tình và một hộp sôcôla.
Phó Quân Tiêu cho rằng cô gái này đang tỏ tình với em trai mình là Phó Quân Bác nên anh hiển nhiên rất biết điều vòng qua rồi bỏ đi, chẳng lẽ điều này cũng sai sao? Huống hồ, theo anh thấy năm đó ở trong trường, cậu em trai Phó Quân Bác của anh có vẻ được các cô gái yêu thích hơn, sau mỗi tiết học, sẽ có một nhóm nữ sinh quây xung quanh cậu em trai Phó Quân Bác.
Nhưng không biết rằng, chính tính cách lạnh lùng của Phó Quân Tiêu đã khiến những cô gái hâm mộ anh không dám tiếp cận.
Nghe Phó Quân Tiêu giải thích như vậy, Lý Hồng Nghị cười không được mà khóc cũng không xong.
“Vậy bây giờ em còn có cơ hội không?”
Lý Hồng Nghị cười đùa.
Cách đây không lâu, anh đã hỏi Kỳ Anh câu hỏi tương tự này, nhưng Kỳ Anh đã từ chối anh không thương tiếc.
Sau khi nghĩ thông chuyện về Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu cũng hy vọng rãng anh có thế bước ra khỏi cái bóng của Kỳ Anh, nhưng anh lại không muốn lợi dụng tình cảm của người khác để chữa lành bản thân.
“Trái tim tôi đã có nơi để thuộc về.”
Phó Quân Tiêu trả lời rất thẳng thần.
Nhưng Lý Hồng Nghị lại bình thản đáp lời: “Nhưng cô gái đó không yêu anh, đúng không?”
Trước khi đến đây, ông nội Lãnh đã nói trước với cô ta răng Phó Quân Tiêu đang yêu sâu đậm một người phụ nữ không yêu mình.
“Ông tôi nói cho cô biết?”
Phó Quân Tiêu dù biết vẫn cố hỏi, nhưng nghĩ lại, ông nội thật sự đã lao tâm khổ tứ vì chuyện tình cảm của anh.
Lý Hồng Nghị gật đầu cười một cách thoải mái: “Em không để tâm.Chúng ta có thể cố gắng sống chung một thời gian, chỉ mong trong thời gian này anh đừng kháng cự lại em.Nếu sau khi sống chung một thời gian, em vẫn không thể khiến anh yêu em.Vậy thì anh cứ coi khoảng thời gian này, chúng ta chỉ là một mối quan hệ tình bạn bình thường.”
Những lời này cũng là lời nguyên văn của ông nội Phó Hoằng Khôn.
Ông nội nói, để anh thử sống chung với những người phụ nữ khác, nếu anh thật sự không thể quên được Kỳ Anh, và vẫn không thể chấp nhận người phụ nữ khác, người ông nội này sẽ không ép buộc nữa, cho dù là anh độc thân suốt đời, ông ta cũng không quan tâm nữa.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Phó Quân Tiêu buộc phải thực hiện bước đầu tiên.
Anh phải thoát ra khỏi không gian đóng kín bấy lâu nay của mình trước thì mới có thể thử chấp nhận một không gian mới khác.
Sau những cố gắng khuyên bảo hết nước hết cái của ông nội, Phó Quân Tiêu cuối cùng đã đồng ý.
“Tôi sẽ cố.”
Phó Quân Tiêu thờ ơ đáp.
Ngoài ba từ này, anh không còn gì để nói.
Nhưng khi anh nói “Tôi sẽ cố”, không có ý là sẽ cố yêu Lý Hồng Nghị, mà là cố quên đi tình yêu anh dành cho Kỳ Anh