Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 313: Chương 313: Phó Quân Tiêu đi xem mắt




“Tôi muốn đi xem mắt”

Phó Quân Tiêu lạnh lùng bỏ lại câu này, khiến Lạc Minh Ánh chết lặng tại chỗ.

Anh trai muốn đi xem mắt!!! Suốt cả ngày hôm nay, tâm trạng của Lạc Minh Ánh giống như phủ một tầng mây mù, u ám, phờ phạc.

Lúc chạng vạng, Nhiên Hoàng Minh đi ăn tối, đây là đây là lần đầu tiên anh ta đi ăn ở những quán ven đường như thế này.

Một chiếc bàn vuông thấp bé, băng ghế dài bằng gỗ, mấy chai bia, vài ba món hải sản, nhiều người chỉ cần như vậy là có thể giết thời gian cả đêm.

Thực ra, Lạc Minh Ánh không thường xuyên đến đây, nhưng tối nay, cô ta cân một chút cồn, cần một nơi thoải mái thư giãn.

“Tôi còn tưởng rằng vì ơn chăm sóc dạy bảo của tôi, cô sẽ mời tôi đến “Dạ Hoặc” để uống rượu, vui chơi, nghe nhạc và ngắm nhìn những người phụ nữ xinh đẹp chứ.”

Nhiên Hoàng Minh kháng nghị với Lạc Minh Ánh.

Tối nay trước khi đi ra ngoài, anh ta còn cố ý chải chuốt, định kiếm một mối lương duyên ở “Dạ Hoặc”, ai biết lúc này anh ta chỉ có thế ngồi ở quán ven đường, uống loại bia rẻ tiền này, còn ăn toàn mấy món hải sản với Lạc Minh Ánh chứ.

“Ở đây có gì không tốt hả? Hải sản chiên nhanh rất ngon, bia lại tươi mát, hơn nữa không phải làm bộ làm tịch...”

Lạc Minh Ánh xót xa nói: “Tôi cũng giống như hàng quán ven đường này, không thể lọt vào mắt của đám cậu chủ con nhà hào môn như mấy người.”

Nhiên Hoàng Minh không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái, có chút bất lực nói: “Ý tôi không phải vậy”

Ngừng một chút, Nhiên Hoàng Minh nhạy bén hỏi: “Quân Tiêu bắt nạt cô à?”

“Anh có biết người kia đang ở đâu vào lúc này không?”

Lạc Minh Ánh bày ra vẻ mặt cô đơn hỏi.

“Nếu tôi muốn điều tra, tôi nhất định sẽ biết hiện giờ cậu ấy đang ở đâu.

Tuy nhiên, lúc này cậu ấy chắc chắn sẽ không ở tại nhà riêng.

Bởi vì lúc tôi gọi điện cho dì Lưu nói rằng tôi sẽ không về nhà ăn tối, dì Lưu có nhắc tới việc cậu cả tối nay cũng sẽ không về nhà ăn tối.”

Tuy hỏi như vậy, nhưng Lạc Minh Ánh không cần kiểm tra cũng biết Phó Quân Tiêu đang ở đâu.

Vì địa điểm là cô ta đặt, thời gian cũng do cô ta sắp xếp, đích thân cô ta chuẩn bị buổi xem mắt này.

Trong một nhà hàng Pháp của khách sạn sáu sao, bếp trưởng từ bên Pháp mời qua, đồ sứ tinh xảo được nhập khẩu từ Áo, biểu diễn violin, không gian thanh lịch và lãng mạn, phục vụ bàn hạng nhất...

Bữa ăn này có lẽ sẽ tiêu tốn của Phó Quân Tiêu một khoản tiền lớn, nhưng cơ hội thành công cũng sẽ tăng lên.

Chỉ nghĩ đến đây khiến lòng cô ta càng chua xót hơn.

Sắp xếp một buổi hẹn hò cho người đàn ông mà mình thích với một người phụ nữ khác...

Còn gì tàn nhẫn hơn điều này chứ? “Minh Ánh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhiên Hoàng Minh nghiêm túc hỏi: “Nói mau đi, không phải cô tìm tôi đến để trút bâu tâm sự sao?”

“Anh trai... anh ấy đã đi xem mắt”

Lạc Minh Ánh thở dài, hậm hực nói.

“Thật sao?”

Ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng bị sốc.

Đã ba năm rồi! Ông cụ Phó đã giới thiệu rất nhiều đối tượng xem mắt cho Phó Quân Tiêu, ai ai cũng hết sức xinh đẹp, nhưng Phó Quân Tiêu chưa bao giờ tham dự, hầu như lần nào cũng khiến ông cụ Phó nổi trận lôi đình.

“Đương nhiên là thật! Thời gian và địa điểm của buổi xem mắt đều do tôi sắp xếp.”

Lạc Minh Ánh vừa nói, đôi mắt rưng rưng chua xót.

“Cô yên tâm đi! Nhất định sẽ không thành công!”

Nhiên Hoàng Minh định thần lại, an ủi nói.

Nhưng Lạc Minh Ánh lắc đầu: “Tôi cảm thấy lân này anh ấy rất nghiêm túc.”

“Mà nói ra, cô ở chung với Quân Tiêu cũng được hai tháng rồi, cậu ấy chưa từng nghĩ tới chuyện chấm mút xà xẻo với cô sao?”

Nhiên Hoàng Minh rất khó hiếu.

Anh ta đã dạy dỗ Lạc Minh Ánh dựa theo lời nói và hành động của Đồng Kỳ Anh, thậm chí còn dạy Lạc Minh Ánh nhiều điều mà Đồng Kỳ Anh không hề biết.

Bao gồm tất cả sở thích của Phó Quân Tiêu, Nhiên Hoàng Minh đều nói với Lạc Minh Ánh không sót một cái gì.

Lạc Minh Ánh không chỉ thông minh, tài giỏi trong công việc mà ngay cả trên phương diện cuộc sống cũng có thể sắp xếp ổn thỏa những công việc của Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu phải cảm nhận được điều đó từ cơ thể của Lạc Minh Ánh mới đúng chứ.

“Bác sĩ Nhiên, anh đang nói bậy bạ cái gì vậy!”

Lạc Minh Ánh lập tức ngượng ngùng đỏ tai mắng Nhiên Hoàng Minh.

Nhiên Hoàng Minh vẫn không thể tin được: “Cậu ta thật sự, thật sự là chưa từng động vào cô?”

“Anh ấy không phải loại người như vậy”

Lạc Minh Ánh cố gắng hết sức thanh minh cho Phó Quân Tiêu.

“Vậy thì cô nghĩ cậu ấy là người như thế nào?”

Nhiên Hoàng Minh bỗng không hiểu được Phó Quân Tiêu, anh ta đã cố tình “dâng” một người phụ nữ gần như giống với Đồng Kỳ Anh đến bên cạnh Phó Quân Tiêu, tại sao Phó Quân Tiêu lại không có hành động gì?

“Anh cả là một người quân tử.”

Lạc Minh Ánh cảm thán nói: “Mặc dù mới ở chung với anh ấy hai tháng, xung quanh cũng có rất nhiều phụ nữ ưu tú có ý với anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ quan hệ nam nữ bừa bãi, hơn nữa lại giữ thân trong sạch.”

Nhiên Hoàng Minh thở dài đáp lại: “Đó là vì từ lâu trái tim cậu ấy đã có nơi để thuộc về.”

“Anh nói cái gì?”

Lạc Minh Ánh không nghe rõ Nhiên Hoàng Minh nói gì.

Nhiên Hoàng Minh định thân lại, nhếch mép cười, nói qua quýt: “Không có gì! Tôi sẽ uống bia với cô! Tối nay, chúng ta không say không về!”

Chuyện về Đồng Kỳ Anh, Nhiên Hoàng Minh không đề cập dù chỉ một chữ với Lạc Minh Ánh.

Cô đã ở thì quá khứ của Phó Quân Tiêu, là một người bạn, Nhiên Hoàng Minh vẫn hy vọng Phó Quân Tiêu sẽ hướng về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.