Trịnh Minh Hâm đã gián tiếp giới thiệu Lạc Minh Ánh cho Phó Hoằng Khôn, và Phó Hoằng Khôn thực sự coi trọng cô ta.
Tuy nhiên, Phó Hoằng Khôn đã hiểu sai ý của Trịnh Minh Hâm và cho rằng Trịnh Minh Hâm giới thiệu Lạc Minh Ánh cho mình vì Lạc Minh Ánh rất thích hợp làm thư ký riêng của Phó Quân Tiêu.
Vì vậy, Phó Hoằng Khôn đã coi Lạc Minh Ánh là thư ký của cháu trai mình, và bảo Trịnh Minh Hâm phải bồi dưỡng cho tốt.
Thực ra, điều quan trọng nhất là trong lòng Phó Hoằng Khôn đã có một ứng cử viên sáng giá hơn cho vị trí cháu dâu.
Con gái của thị trưởng Lý mới được bổ nhiệm - Lý Hồng Nghị.
Phó Hoằng Khôn không xa lạ gì với cô gái này, có thể nói rằng ông đã nhìn cô gái này lớn lên.
Lý Hồng Nghị, Diêu Bích Nhiên, Phó Quân Bác và Phó Quân Tiêu có thể xem là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ nhỏ.
Diêu Bích Nhiên thích Phó Quân Bác, Lý Hồng Nghị thích Phó Quân Tiêu.
Phó Hoằng Khôn cũng biết rõ chuyện tình cảm của mấy đứa cháu này.
Chỉ tiếc là khi hai đứa cháu trai của ông đều “nàng có tình mà chàng vô ý“.
Diêu Bích Nhiên là con Thứ trưởng Bộ tài vụ.
Kể từ khi nghe Phó Hoằng Khôn nói rằng Phó Quân Bác đã kết hôn và cùng vợ chuyển tới Úc để định cư, cô ta đã buông bỏ rồi và từ chức kết hôn với người khác ngay trong năm Phó Quân Bác đi Úc, giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ.
Vậy còn Lý Hồng Nghị thì sao? Năm cô ta mười hai tuổi, đã bắt đầu biết yêu là gì, tràn đầy tự tin cầm trên tay hộp sô cô la hình trái tim mà cô ta đã làm suốt cả đêm và bức thư tình màu hồng mà cô ta đã viết không dưới mười lần một cách nghiêm túc.
Vào ngày lễ tình nhân 14 tháng 2, cô ta đã lấy hết dũng khí công khai tỏ tình với Phó Quân Tiêu lớn hơn mình một tuổi trước mặt mọi người.
Nhưng cuối cùng, Phó Quân Tiêu vân phớt lờ như thế không khí.
Đã mười bốn năm rồi, cảnh tượng tỏ tình ngày đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của Lý Hồng Nghị.
Còn với Phó Quân Tiêu, dường như anh không có ấn tượng gì, thậm chí còn không nhớ rắng một cô gái như Lý Hồng Nghị từng xuất hiện trong cuộc đời anh.
“Ông ơi, cháu biết rồi”
Phó Quân Tiêu bình tĩnh đáp.
“Lý Hồng Nghị, con gái của thị trưởng Lý mới được bổ nhiệm, chắc cháu còn nhớ nó chứ?”
Phó Hoằng Khôn thở dài, rồi hỏi.
Phó Quân Tiêu nhíu mày suy nghĩ một chút, không thể nghĩ ra cô gái này là ai.
“Thị trưởng Lý nói với ông rằng con gái ông ấy đã phải lòng cháu mười bốn năm rồi. Nó không chịu có bạn trai chỉ vì đợi cháu, vì vậy nó mới chủ động đến tận nhà.”, Phó Hoằng Khôn cảm thán.
Phó Quân Tiêu vẫn không nhớ người cô gái này là ai.
“Ông đang nói chuyện với cháu đấy, nói gì đi chứ!”
Phó Hoằng Khôn thấy phía Phó Quân Tiêu không có động tĩnh gì, không khỏi than thở.
Lúc này Phó Quân Tiêu mới cất tiếng trả lời: “Cháu không nhớ cô ấy là ai cả”
“Cháu không nhớ Lý Hồng Nghị, vậy Diêu Bích Nhiên, chắc phải nhớ chứ! Khi nó kết hôn, ông đã bảo cháu tới tham dự lễ cưới thay ông.”
Phó Hoằng Khôn nói tiếp.
Phó Quân Tiêu thờ ơ trả lời: “Nhớ.”
“Lý Hồng Nghị là bạn thân nhất của Diêu Bích Nhiên. Khi còn học cấp hai, hai đứa nó không phải lúc nào cũng đi học cùng nhau sao?”
Phó Hoằng Khôn rất muốn mở đầu thăng cháu trai ra xem bên trong có gì.
Phó Quân Tiêu vẫn không nhớ gì về cô gái Lý Hồng Nghị này.
Nếu thực sự nhớ ra điều gì đó, có vẻ như cô ta từng đã tỏ tình với em trai Phó Quân Bác của anh thì phải! Người cô ta thích phải là em trai anh Phó Quân Bác mới phải.
Tại sao từ miệng ông nội lại trở thành phải lòng Phó Quân Tiêu suốt mười bốn năm vậy? Chẳng lẽ có sự hiểu lầm nào ở đây? “Quân Tiêu, yêu một người mà không được đáp lại, đau đớn biết nhường nào, cháu hiểu rõ hơn ai hết.
Nếu đã như vậy, nghĩ cho người khác, con bé Lý Hồng Nghị này đã giữ thân như ngọc vì cháu 14 năm qua, đau lòng biết bao? Cháu không nế tình nó yêu thương cháu sâu đậm đến vậy mà đi gặp mặt một lần hay sao? Không nói tới trốn tránh nó, cháu cũng phải nhanh chóng thoát ra khỏi cái bóng của Kỳ Anh, phải không? Đã ba năm trôi qua, chẳng lẽ cháu còn muốn chịu đựng ba năm nữa sao? Con của QUân Bác đã có thể chạy tung tăng khắp nơi, Quân Tiêu, đừng có tự làm khổ mình nữa, đừng để ông nội lo lắng vã cuộc hôn nhân của cháu.Ông càng ngày càng già đi, ông chỉ hy vọng có thể bế con của cháu khi còn sống.”
Phó Hoằng Khôn khố sở thuyết phục.
Con của Quân Bác có thể chạy tung tăng khắp nơi...
Đúng vậy! Con của Kỳ Anh có thế chạy tung tăng khắp nơi...
Họ đều đã có con, anh còn chờ đợi một cách ngu ngốc tới bao giờ “Cháu hiểu rồi, ông nội.”
Phó Quân Tiêu nói một cách kính trọng và chân thành.
“Điêu ông cần không phải là câu nói “Cháu hiểu rồi” này.
“Cháu biết, ông muốn tốt cho cháu.”
“Được, ông đi đây.”
“Đặt chỗ xong, sắp xếp thời gian, cháu sẽ báo lại cho ông...”
“Vâng, ông nội, cháu sẽ tranh thủ thời gian.”
Lạc Minh Ánh không nghe thấy Phó Hoằng Khôn nói gì trong điện thoại, mà chỉ nghe thấy của Phó Quân Tiêu đồng ý như vậy.
“Minh Ánh, đặt chỗ cho tôi ở một nhà hàng Pháp sang trọng nhất.”
sau khi cúp máy, Phó Quân Tiêu dặn dò.
“Anh và ông cụ Phó?”
“Không”
Phó Quân Tiêu lắc đầu: “Tôi và con gái thị trưởng.”
“Con gái của thị trưởng?”
Lạc Minh Ánh không hiểu lắm, không phải người gọi điện cho anh là ông cụ Phó sao?