Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 480: Chương 480: Anh thực sự rất yêu cô




Đây là điều mà hôm qua cô đã nghĩ cả đêm đúc kết ra được kết luận, dù cho cô tự cho rằng là như thế cũng được, hay là cô nói năng lung tung cũng được, hẳn là cô cũng đoán được tám chín phần mười.

“Kỳ Anh, anh hi vọng chúng ta tâm bình khí hòa nói chuyện, chứ không phải em cứ chăm chăm tức giận anh.” Phó Quân Tiêu kiên nhẫn lần nữa nén lại giọng mình.

“Vậy tại sao hôm qua anh lại không chịu tâm bình khí hòa nói chuyện với tôi? Có phải là mỗi lần tôi đều phải thuận theo tâm tình của anh hay không? Tâm tình anh tốt thì có thể ân cần chu đáo chở che cho tôi, tâm tình anh không tốt thì có thể muốn làm gì thì làm?” Vừa nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Đồng Kỳ Anh lại thấy khó thở, sắc mặt trắng bệch, giọng nói cũng không kìm được mà bắt đầu phát run: “Anh đối với tôi ngoại trừ “dục vọng” thì sợ là chẳng còn gì nữa rồi, anh ngủ với tôi một lần, tôi uống thuốc tránh thai một lần, luôn luôn uống cho đến khi nào không thể sinh con được nữa thì thôi. Dù sao anh từ đầu tới cuối vẫn luôn hoài nghi tôi.”

Nghe đến đây trong lòng Phó Quân Tiêu đau đớn như bị dao đâm vào.

Lời cô nói đối với anh giống như một cái tát nặng nề hạ lên mặt anh.

“Đồng Kỳ Anh!” Khuôn mặt tuấn tú của anh bị khắc chế đến mức bạnh ra, giọng nói lạnh lùng như từ nơi ra truyền đến: “Em rốt cuộc muốn anh phải làm sao?”

Anh xin lỗi cô, giải thích với cô, kết quả cô lại như muối bỏ biển.

Tất cả các cảm xúc phản diện đều không ngừng đè ép trước ngực, khóe miệng của Đồng Kỳ Anh lại khẽ nhếch lên mỉm cười: “Muốn anh đừng đến làm tổn thương tôi nữa, tránh xa tôi càng xa càng tốt, anh có thể làm được không?”

Phó Quân Tiêu có thể cảm nhận thấy trái tim của Đồng Kỳ Anh đối với anh lại lần nữa bị phong bế lại.

Anh lần nữa nhìn thấy trên mặt cô nụ cười lạnh lẽo, loại bất an không biết từ đâu mà có tràn ngập tim anh khiến anh hoảng loạn không biết phải làm sao.

“Kỳ Anh, đừng nói những lời giận dỗi anh nữa. Hôm qua là anh không đúng, anh xin lỗi em. Anh không hề hoài nghi gì em cả, hôm qua chỉ là do anh quá tức giận, anh thật sự rất muốn có một đứa con thuộc về hai chúng ta.” Cô đã nói với anh rất nhiều lời độc ác rồi, nhưng anh vẫn kiền trì, thu lại tất cả sự tức giận của bản thân, muốn dỗ cô, muốn nói chuyện cùng cô.

Đối với anh mà nói kết hôn sinh con cùng người phụ nữ mình yêu, khiến gia đình càng thêm viên mãn chẳng lẽ là do anh sai ư? Hơn nữa anh đã đến giai đoạn gần hết tuổi tác thích hợp để sinh con rồi.

Giọng nói của anh coi như là đã ẩn nhẫn lắm rồi, khi anh vươn tay ra muốn nắm lấy tay trái đang để trên bàn của cô. Thì cô lại vô tình hất tay ra, tránh khỏi sự tiếp xúc thân mật của anh.

Anh không ngờ cô sẽ trốn tránh anh, tay của anh cứng lại giữa không trung hiện rõ sự cô đơn.

Phó Quân Tiêu cố gắng nhịn lại tức giận trong lòng, không muốn phát hỏa trước mặt cô.

“Anh muốn chỉ là có người kết thừa tập đoàn nhà họ Phó thôi.” Đến lúc này cô vẫn luôn giận chuyện anh bạo lực cô còn bắt cô sinh con cho anh.

Hôm qua trước khi anh bạo lực cô, cô vẫn còn muốn giải thích với anh. Nhưng bây giờ thì tất cả đều đã muộn rồi.

Cái gì cô cũng không muốn giải thích, cũng không muốn nói gì với anh nữa, thậm chí cũng không muốn nghe những lời quang minh chính đại kia của anh nữa.

Sau khi cô yêu anh, lần đầu tiên anh phẫn nộ đối với cô khiến hai tai của cô không còn nghe được nữa, lần thứ hai anh giận giữ với cô khiến cô bị xé rách đến mức không xuống nổi giường, lần thứ ba anh phát hỏa với cô đến cả thước kẻ cũng có thể xé rách tay cô.

Có phải là tiếp theo còn lần thứ tư, thứ năm, sau đó cuối cùng là muốn mạng của cô luôn không?

“Anh muốn em sinh người kế thừa cho anh, những người phụ nữ khác không thể được, Kỳ Anh, em có hiểu không?” Phó Quân Tiêu trầm giọng nói, toàn thân đều căng cứng, bị mọi hành động của cô khiến trái tim không ngừng hoảng loạn: “Anh yêu em.”

“Tôi biết.” Cô đột nhiên cực kì bình tĩnh, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, ngửa mặt lạnh lùng nhìn anh ngồi phía đối diện cô: “Anh yêu tôi, nhưng anh lại không tin tưởng tôi. Anh yêu tôi, nhưng anh không chịu đi tìm hiểu tôi, anh yêu tôi, nhưng anh chỉ muốn ngủ cùng với tôi mà thôi.”

“Em có thể đừng hiểu sai ý của anh nữa hay không?” Trong tim Phó Quân Tiêu đập mạnh, sắc mặt xanh xám.

Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, chầm chậm mở miệng: “Tôi cũng không hiểu anh, nên mới giải thích sai về anh.”

“Kỳ Anh, một vừa hai phải thôi được không?” Phó Quân Tiêu đau thương tràn trên mặt, gào lên bên tai cô.

“Vậy tôi có thể kiện anh tội cưỡng hiếp trong hôn nhân không?” Đồng Kỳ Anh cho rằng bản thân rất bình tĩnh, nhưng lời vừa nói xong mới phát hiện giọng nói của bản thân vẫn lộ ra sự giận dữ.

“Kỳ Anh, em nói gì cơ?” Phó Quân Tiêu cảm thấy lòng mình đau nhức, hô hấp nặng nề, không thể tin được mà nói một câu đêm theo giận dữ khiến tất cả không khí xung quanh đều bị đông cứng lại.

“Tôi muốn kiện anh tội cưỡng hiếp trong hôn nhân.” Cô cực kì bình tĩnh nhắc lại.

“Em chắc chắn?” Đôi mắt tôi tắm của anh nhìn thẳng cô.

“Tôi chắc chắn.”

Câu nói này của Đồng Kỳ Anh như chém đinh chặt sắt khiến cả người Phó Quân Tiêu đều bị chấn động, ngũ quan tuấn lãng của anh giống như bị chịu lực mạnh nào đó khiến biểu cảm khó coi đến cực điểm.

“Được.” Sắc mặt Phó Quân Tiêu âm trầm cứng nhắc khẽ động khóe môi, lộ ra một nụ cười vặn vẹo khiến người khác không rét mà run, ngừng một lúc, anh đột nhiên đứng dậy rời khỏi bàn an, từ trên cao nhìn xuống cô nói: “Anh sẽ giúp em mời đội ngũ luật sư tốt nhất đến kiện anh!”

Lời nói xong, anh dứt khoát rời đi, biến mất trước mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.