Rõ ràng là rất đau nhưng nỗi đau như thế này đối với cô mà nói đã trở lên chai lì rồi.
Máu tươi chảy xuống như hoa văn rơi trên mặt đất, Đồng Kỳ Anh không động đậy nhìn theo bóng dáng phẫn nộ rời đi của Phó Quân Tiêu, trong lòng ngơ ngẩn, nước mắt không nhịn được từ hai hốc mắt chảy ra “tí tách, tí tách” rơi xuống nền đất.
Lưng dựa vào tường phía sau, thân thể dần dần vô lực tụt xuống ngồi trên mặt đất, cô dùng hai tay bưng mặt khóc thất thanh.
Đến bao giờ cô mới có thể không vì anh mà đau lòng nữa?
Không biết có phải là tác dụng phụ của thuốc tránh thai hay là vì quá độ đau lòng nên bụng của cô đau quặn lại, sau khi Đồng Kỳ Anh mệt mỏi quay trở về nhà nôn mửa cả một đêm, chỉ thiếu điều không nôn hết dịch dạ dày ra.
Lúc sáng cô cảm thấy rất buồn nôn, vẫn luôn không ăn một thứ gì cả, sau đó mãi mới ăn được chút đồ thì bây giờ đã nôn ra hết sạch sành sanh.
Mà cả đêm này, Phó Quân Tiêu không hề quay trở lại.
Hôm sau, sắc mặt Đồng Kỳ Anh trắng bệch tiếp tục đi làm, vừa vào đến phòng làm việc đã thấy các đồng nghiệp nữ cầm điện thoại quây lại thành một vòng nghị luận tin bát quái chuyện Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan qua đêm cùng nhau ở khách sạn.
Đồng Kỳ Anh vốn sắc mặt trắng bệch, nghe thấy thế chuyển thành xanh mét, cô bước về phía trước đoạt lấy điện thoại trong tay đồng nghiệp nữ nhìn xem, hai bức ảnh mạng đều là ảnh chụp trộm, tuy rằng không rõ ràng nhưng có thể nhận ra nữ nhân vật chính bị chụp trộm là Tô Hoài Lan, còn nam chính là…
Bởi vì chỉ là góc nghiêng, ánh sáng không quá tốt, người đàn ông nhìn đúng thật là rất giống Phó Quân Tiêu nhưng lại có chút giống với Phó Quân bác.
Đồng Kỳ Anh trả lại điện thoại cho nữ đồng nghiệp, còn bị một câu mắng đổ xuống “Có bệnh à?”
Câu mắng chửi của cô ta khiến cô bị gán lên cái danh “bạn gái cũ của Phó Quân Tiêu”.
Ngày hôm nay vừa mới bắt đầu, trong nhóm nhắn tin riêng của nhân viên đã có người điên cuồng truyền tin Đồng Kỳ Anh cô phẫu thuật thẩm mĩ cho giống với Tô Hoài Lan.
Đối diện với những lời đàm tiếu như thế Đồng Kỳ Anh ngược lại tâm lặng như nước tiếp tục công việc.
Chỉ có điều cô không biết đã đắc tội ai mà đã bị đồng nghiệp xung quanh cô lập.
Buổi trưa, ở nhà ăn nhân viên, lúc ăn không có ai nguyện ý ngồi cùng một chỗ với cô.
Đồng Kỳ Anh lấy cơm xong một mình ngồi một băng ghế, cúi đầm chầm chậm nuốt cơm, thực ra là do cô không có khẩu vị gì nên mới từng miếng từng miếng ăn chậm như thế.
Trong khóe mắt đột nhiên thấy một bóng dáng xoẹt qua.
Đồng Kỳ Anh theo bản năng ngước mắt nhìn, chỉ nhìn thấy Phó Quân Tiêu mặc một bộ tây trang màu đen cao cấp đĩnh đạc, hai tay cũng bê khay cơm của nhân viên giống cô, bình tĩnh ngồi xuống đối diện cô.
“Tối qua anh ngủ ở phòng làm việc của anh mãi đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi nửa bước.” Đột nhiên anh mở miệng nói, sau đó gắp chiếc đùi gà trong khay của mình đặt lên trên phần cơm của cô, nói tiếp: “Anh đã dặn Trịnh Minh Hâm đặc biệt phân phó nhân viên nhà bếp, mỗi món đều cấm không cho mì chính rồi.”
Đồng Kỳ Anh cúi mắt xuống ăn cơm, chỉ nghe vậy sau đó lại ăn phần cơm của mình, không muốn nói một lời nào với anh.
Thực ra anh không cần giải thích với cô nhiều như thế, tin tức của Tô Hoài Lan, người đàn ông kia là ai, trong lòng cô tự hiểu rõ.
“Giám sát em là vì muốn bảo vệ em.” Ngừng một lúc anh lại mở miệng nói, giọng nói bình đạm như đang nói chuyện gia đình hằng ngày.
Bây giờ anh đang ở trong giai đoạn cực kì đặc thù, vậy mà anh còn thường xuyên tiếp xúc với cô như vậy, cô nhất định sẽ sớm bị người khác ngắm trúng.
Cô là điểm yếu duy nhất của anh, bất kì ai cũng có thể lấy cô ra để uy hiếp anh.
Vậy nên, anh mới phái người âm thầm bảo vệ cô.
Chỉ là, người thực sự giám sát cô không phải Phó Quân Tiêu mà là thượng cấp phía trên, cha nuôi của anh Hạ Kiến Quốc.
Chuyện Đồng Kỳ Anh là vợ hợp pháp của Phó Quân Tiêu trước sau cũng không giấu được, cho nên anh đã làm báo cáo báo lên cấp trên chuyện này, vậy nên cô mới bị giám sát.
Về phần lí do tại sao lại giám sát cô, Hạ Kiến Quốc nói là muốn tốt cho Phó Quân Tiêu, nhưng trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy Hạ Kiến Quốc có mục đích khác.
Vì thế nên anh mới ra lệnh thủ hạ giám sát Đồng Kỳ Anh dù cho Kỳ Anh có bất kì động tĩnh gì cũng phải báo cáo với anh, sau đó mới lựa chọn lại để báo với bên Hạ Kiến Quốc.
Hôm qua cô đến tiệm thuốc, người giám sát cô âm thầm chỉ nghi ngờ cô mua thuốc sẽ không có lợi với Phó Quân Tiêu, nào biết được cô mua chỉ là thuốc tránh thai.
Anh không biết giải thích của anh cô có nghe vào tai hay không, nhưng giận vẫn là giận, thực tế vẫn là thực tế.
Cô còn nhỏ, vẫn còn có thể tùy ý, nhưng Phó Quân Tiêu không còn nhỏ nữa, anh không thể không sợ gì hết.
Còn câu giải thích này của anh khi Đồng Kỳ Anh nghe vào tai lại khiến cô cảm thấy anh chỉ vì biển giải cho hành động anh không tin tưởng cô mà thôi.
“Bảo vệ tôi? Bảo vệ đến mức rõ ràng biết tôi mỗi phút mỗi giây đều làm cái gì sao? Có phải lúc tôi và anh lên giường cũng sẽ có người âm thầm giám sát hay không? Có phải sợ tôi âm thầm dùng dao giết anh? Cho anh uống thuốc độc? Tôi suýt nữa thì quên mất, anh cả, thân phận của anh cao quý lắm cơ. Một người có thể nắm giữ tập đoàn lớn, dưới tay bao nhiêu bát cơm của bao nhiêu người đều dựa vào anh, tập đoàn Phó Thị nếu như có vấn đề thì phải khiến bao nhiêu người thất nghiệp chứ. À đúng rồi, anh cả hình như vẫn còn một thân phận mà đến cả tôi cũng không biết nữa nhỉ? Anh và bác sĩ Nhiên không phải vẫn luôn điều tra những thứ liên quan đến án “thuốc” ư? Các anh điều tra “thuốc” với bà ngoại của tôi có liên quan đúng không? Tôi là do bà ngoại nuôi lớn, các anh đương nhiên sẽ cho tôi vào danh sách tình nghi rồi. Nói thẳng ra, anh giám sát tôi không phải vì nghi ngờ tôi sẽ làm hại anh hay sao?” Đồng Kỳ Anh nghiến răng nói từng chữ.