Những điều khiến Phó Quân Tiêu không ngờ được là Tô Hoài Lan vốn đang ở biệt phủ dựa núi rất tốt kia lại đột nhiên đòi đi tới thành phố Thuận Canh chơi trong khi mới từ quê về được mấy ngày.
Không biết đây là trùng hợp hay là có người cố ý sắp xếp. Mấy ngày này, sau khi Phó Quân Tiêu tạm biệt “Tô Hoài Lan” ở dưới chân núi ở thành phố Hải Vân thì chưa từng chủ động gọi điện thoại cho “Tô Hoài Lan” một lần nào.
Anh vốn định gửi tin nhắn hỏi thăm ân cần nhưng sau khi Phó Quân Tiêu biết được một số chuyện liên quan tới Tô Hoài Lan từ chỗ Quản gia Lưu thì anh không biết phải làm sao để đối mặt với cô gái tên Tô Hoài Lan này.
Trong lòng Phó Quân Tiêu thật ra rất nhớ cô ấy. Nhưng Quản gia Lưu nói rằng Tô Hoài Lan này tiêu tiền như nước, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn.
Tô Hoài Lan thường xuyên dẫn đám bạn không ra bạn bè không ra bè vào biệt phủ dựa núi của nhà họ Phó để mở tiệc ăn uống nhảy múa. Người phụ nữ này không chỉ thích khoe của ở trên mạng mà còn thích đùa giỡn nhưng vệ sĩ có chút đẹp trai ở trong nhà.
Phó Quân Tiêu nghe Quản gia Lưu miêu tả những chuyện liên quan tới Tô Hoài Lan thì đen hết cả mặt.
Vì sao Tô Hoài Lan mà anh quen với những gì Tô Hoài Lan thể hiện ra lại khác nhau đến như thế? Nghi ngờ vẫn mãi là nghi ngờ, sự thật thì tóm lại vẫn là sự thật.
Nếu Phó Quân Tiêu đã thích một ai đó thì cho dù người đó có làm gì anh cũng chấp nhận.
Nhưng Phó Quân Tiêu có thể cho phép Tô Hoài Lan tiêu tiền như nước, cũng có thể chấp nhận việc Tô Hoài Lan dẫn bạn về nhà chơi nhưng không thể chịu đựng được việc Tô Hoài Lan đùa giỡn đàn ông khác. Phó Quân Tiêu để Quản gia Lưu cảnh cáo Tô Hoài Lan rằng nếu như anh phát hiện ra cô ta có hành vi mập mờ với người đàn ông khác thì anh sẽ không bỏ qua cho cô ta! Nếu như Tô Hoài Lan không thích anh thì cô ta có thể từ chối trước khi Quản gia Lưu dẫn cô ta đi. Nhưng Tô Hoài Lan không từ chối, hơn nữa tình nguyện đi theo Quản gia Lưu.
Điêu đó có nghĩa là Tô Hoài Lan đã chấp nhận anh. Nếu là vợ chưa cưới của Phó Quân Tiêu thì phải có sự thận trọng của một mợ cả nhà họ Phó. Ông cụ Phó biết được Tô Hoài Lan là người đã cứu cháu trưởng của mình thì đồng ý cho Tô Hoài Lan bước vào cửa mà chẳng thèm nói hai lời. Thật ra ông cụ Phó đã chọn mấy cô chiêu môn đăng hộ đối cho cháu trưởng Phó Quân Tiêu rồi.
Chỉ là mấy cô chiêu đó vừa nghe tới việc Phó Quân Tiêu định ở lại trong quân đội cả đời thì đều bỏ cuộc giữa chừng cả. Không có người nào bằng lòng gả cho Phó Quân Tiêu để rồi sống một cuộc sống chẳng khác gì góa bụa.
Ông cụ Phó cũng rất bất đắc dĩ với những người phụ nữ chỉ để ý tới quyền kinh tế của nhà họ Phó. Bây giờ tình yêu thật lòng rất khó thấy! Bởi thế nên khi cháu trưởng chủ động nói rằng mình muốn cưới một cô gái thì cũng đúng hợp ý của ông cụ Phó. Nếu như Phó Quân Tiêu đã chủ động mở miệng nói muốn cưới một cô gái thì chắc chắn cô gái ấy đã rất quan trọng với Phó Quân Tiêu.
Thế là ông cụ Phó lại đưa ra điều kiện, nếu như anh muốn cưới cô gái đó thì phải ra quân. Ai ngờ người cháu trưởng cố chấp một lòng theo quân kia của ông lại đồng ý chứ. Sao ông cụ Phó lại không đồng ý một chuyện mà cả nhà đều vui thế được cơ chứ? Phó Quân Bác hỏi tiếp: “Ông nội biết chuyện anh có bạn gái không?”
“Biết”
“Em đã nghe ông nội nhắc tới muốn lấy chuyện kết hôn của anh làm lý do để ép anh ra quân rồi. Bây giờ anh có bạn gái, chuyện kết hôn cũng sắp tới, chắc chắn ông nội sẽ rất vui vẻ! Nói như thế nào nhỉ, dù gì anh cũng là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Phó, ông nội ép anh ra quân mới cho kết hôn là đúng!”
“Thế nên em cũng ủng hộ ông nội à?” “Đương nhiên rồi! À đúng rồi, em đã giúp anh lấy lại Địa Trí từ tay chú hai rồi đó “ “Vốn anh định tặng Địa Trí cho em, nếu không phải là chú hai nhiều chuyện thì...”
“Địa Trí thuộc về tập đoàn Phó thị, mà tập đoàn Phó thị thì thuộc về anh. Tất nhiên là Địa Trí cũng thuộc về anh rồi. Em sẽ kề vai chiến đấu với anh, sao anh phải tặng riêng Địa Trí cho em chứ.”
“Anh không muốn nghe em nói mấy câu khách sáo như thế! Nói đến đây thôi, anh có việc rồi” Phó Quân Tiêu nói xong thì tắt máy, hoàn toàn chẳng cho Phó Quân Bác cơ hội nói tiếp. Người anh này đã quên nói phương thức liên lạc của chị dâu cho mình biết rõ! Phó Quân Bác vừa nghĩ như thế thì Phó Quân Tiêu đã gửi tên tuổi và phương thức liên lạc của Tô Hoài Lan qua cho anh tai Trở lại chuyện chính: Dưới trước tập đoàn Phó thị có ba công ty lớn, đó là Thiên Kinh, Địa Trí và Nhân Đạt.
Thiên Kinh điều khiến ngành điện tử, Địa Trí điều khiển xây dựng, Nhân Đạt là điều khiển giải trí tiêu dùng. Mà người cầm lái của tập đoàn Phó thị là Phó Hoäng Khôn ông nội của hai người. Còn người thừa kế tương lai chính là Phó Quân Tiêu, anh của Phó Quân Bác.
Còn về phần Phó Quân Bác... chỉ có thể là người phụ tá của anh hai. Phó Quân Bác chưa từng dám vượt ra khỏi định vị của mình.
Không bao lâu sau Diêu Bích Nhiên trở về, trên tay cô ta còn câm theo một chùm hoa tươi. “Chúc mừng anh đã lên làm giám đốc.”
Diêu Bích Nhiên để hoa tươi tới trước mặt Phó Quân Bác nhưng anh ta không cầm lấy. Diêu Bích Nhiên cũng rất có tự giác mà cảm nó vào trong bình hoa để trang trí.
“Chân của cô gái kia sao rồi?” Phó Quân Bác ngồi trước bàn làm việc, anh ta vừa hỏi vừa lật tài liệu ra xem.
Diêu Bích Nhiên có chút giật mình, cô ta rất không vui. Cô ta không ngờ rằng Phó Quân Bác vẫn còn nhớ tới người phụ nữ kia.
Diêu Bích Nhiên đứng bên cạnh sắp xếp hoa tươi trong bình rồi trả lời với vẻ ghen tuông: “Bác sĩ nói chân của cô ta không sao cả, cố ý giả vờ mà thôi.” “Giả vờ à?” Phó Quân Bác có chút sững sờ, ngã như thế mà không có việc gì à? “Đúng thế, cô ta chính là giả vờ đó, thật ra chẳng bị sao cả.”
Diêu Bích Nhiên còn thêm mắm dặm muối.
Phó Quân Bác cười một tiếng rồi tự nói với bản thân mình: “Không sao là tốt rồi.” Chỉ thế thôi à? Diêu Bích Nhiên nghe vậy thì quay người lại nhìn Phó Quân Bác với vẻ không thể tin được.
Chẳng lẽ anh ấy không nên biểu hiện ra sự chán ghét vì cô gái kia nói láo sao? Sao mà khóe miệng của anh ấy lại còn không kiềm chế được mà nhếch lên cười thế kia? “Quân Bác, anh và cô bé kia có quan hệ như thế nào vậy?” Diêu Bích Nhiên không kiềm chế được mà tỏ vẻ hờn dỗi. Phó Quân Bác không trả lời mà chìm đảm vào công việc của mình.
Anh cầm điện thoại bàn lên rồi hỏi: “Lý An, kế hoạch công trình tiểu học Hi Vọng của vùng núi An Nguyên đã có chưa?” Diêu Bích Nhiên thấy Phó Quân Bác hoàn toàn chẳng thèm để ý tới mình thì quay người rời khỏi văn phòng giám đốc.
Mình lớn lên với Phó Quân Bác từ nhỏ mà chẳng bằng một cô gái tình một đêm với anh ấy! Diêu Bích Nhiên càng nghĩ càng tức, cô ta mảng thầm Nặc Kỳ Anh cả ngàn lần. Khiến cho Nặc Kỳ Anh hắt xì mấy cái liên tục. Cô vuốt mũi, thấy Nặc Lâm Dương còn chưa gọi lại cho mình thế là lại gọi thêm một cuộc nữa. Cuối cùng điện thoại đã được bắt máy. Nặc Kỳ Anh không khỏi phàn nàn: “Anh, cuối cùng anh cũng đã bắt máy rồi.”