Ở trong mắt người ngoài, đặc biệt là trong mắt mấy cô gái thì hai bọn họ là một đôi, đã thế một người vô cùng đẹp trai như Phó Quân Bác lại còn vô cùng chiều chuộng bạn gái! Cho nên Nặc Kỳ Anh phát hiện có không ít cô gái trẻ nhìn về phía mình với ánh mắt hâm mộ.
Nhưng nói thật là Nặc Kỳ Anh nhận ra rằng ngồi trên va li hành lý rồi được người khác đẩy đi là một việc rất thú vị. Ở ngoài cửa có một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở ven đường. Phó Quân Bác đẩy Nặc Kỳ Anh đi về phía chiếc xe Ferrari màu đỏ kia. Đúng lúc này có một cô gái mặc đồ tây màu đen, mang giày cao gót đi xuống từ chiếc xe đua đó. Cô ta ăn mặc vô cùng thời thượng, nhìn là biết đây là người phụ nữ thành công.
Tóc cô ta ngắn mà gọn gàng, tóc mai được vén qua sau tai phải. Cô ta đeo một chuỗi bông tai tua rua được làm từ vàng trắng.
“Quân Bác, tôi còn tưởng rằng anh không tới đây kịp chứ” Người phụ nữ đó cười nhẹ một tiếng rồi đi lên trước chào đón. Nhưng khi cô ta nhìn thấy còn có một cô gái khác đang ngồi trên va li hành lý của Phó Quân Bác thì nụ cười cũng không còn nữa.
“Ừ” Phó Quân Bác trả lời một cách bình thản. Trên đường quay về thành phố Thuận Canh thì xe anh lại mất phanh, thậm chí còn suýt xảy ra tai nạn xe cộ. Lúc đó không có chuyến bay nào cả, đến cả tàu cao tốc cũng không có, nhưng may là ở gần đó có nhà ga.
“Trợ lý của anh đâu? Sao anh ta không đi chung với anh?” Người phụ nữ đó lại hỏi, cô ta chẳng thèm để Nặc Kỳ Anh vào mắt. Phó Quân Bác trả lời một cách đơn giản: “Trong nhà anh ta xảy ra việc nên tối qua đã rời khỏi đây trước.”
Phó Quân Bác vốn không định trả tấm vé xe lửa của người trợ lý nhưng anh ta lại cảm thấy có thể những người khác sẽ cần nên tiện đường đi trả luôn. Kết quả đúng là có người cần tấm vé này thật. Phó Quân Bác dừng một chút rồi nói tiếp: “Cô đưa cô gái này tới bệnh viện trước đi, chân của cô ấy bị trật khớp rồi.” “Vậy còn anh thì sao?” Người phụ nữ kia nghe thế thì không khỏi bĩu môi.
“Tôi đi xe taxi là được rồi. Cứ thế đi, tôi đi trước đây”” Dường như Phó Quân Bác đang rất vội vàng nên anh ta cầm túi xách lên rồi chạy tới bên kia đường. Nặc Kỳ Anh còn chưa kịp nói với cảm ơn với Phó Quân Bác mà đành phải đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh ta rời khỏi đây.
Cô quay đầu thì thấy người phụ nữ trước mặt đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ ghen tuông thì đành cười một tiếng: “Thật ra chân của tôi không sao...”
“Không sao thì còn không mau leo xuống!” Người phụ nữ đó quát lên. Nặc Kỳ Anh vội vàng nhảy xuống khỏi va li hành lý của Phó Quân Bác rôi dùng một chân tiếp đất. Người phụ nữ kia thấy cô nhảy cà nhắc, giơ chân phải lên, không giống như là đang giả vờ đau thì mới hỏi: “Cô và Phó Quân Bác có quan hệ như thế nào?” “A?” Nặc Kỳ Anh có chút ngẩn ra, cái gì mà có quan hệ như thế nào chứ? “Được rồi, nhìn cái dáng vẻ quê mùa này của cô thì còn có thể có quan hệ như thế nào được chứ” Người phụ nữ đó tự hỏi tự trả lời. Nặc Kỳ Anh nghe được sự châm chọc trong lời nói của cô ta, đồng thời cô cũng nhìn ra được cô ta có ý với người đàn ông vừa nãy thế là nhếch miệng cười một tiếng rồi nói: “Cô có biết vì sao chân tôi lại bị thương không?” “Vì sao?” Người phụ nữ kia liếc cô một cái. Nặc Kỳ Anh nói một cách hùng hồn rằng: “Hai người vận động mạnh trên chiếc giường chật hẹp như thế thì không ngã mới là lạ.
Cả hai người đều ngã xuống luôn cơ.”
“Cô...” Quả nhiên người phụ nữ kia nghe thấy thế thì tức tối. Sỡ dĩ cô ta nhẹ dạ cả tin như thế là vì Phó Quân Bác chưa từng làm những chuyện như anh ta vừa làm cho Nặc Kỳ Anh với những người phụ nữ khác bao giờ. Phó Quân Bác chưa từng có hành vi mập mờ với bất kỳ một người phụ nữ nào chứ đừng nói là để cho một cô gái ngồi trên va li hành lý của mình rồi anh ta đứng sau đẩy! Hơn nữa Phó Quân Bác còn dặn mình đưa người phụ nữ này đi bệnh viện, còn anh thì ngồi taxi. Đến cùng là người phụ nữ này có biết thân phận của Phó Quân Bác là gì không chứ? Diêu Bích Nhiên trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh một cái, cô ta tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi. Còn Nặc Kỳ Anh thì cười một cách đắc ý. Diêu Bích Nhiên xách theo va li hành lý của Phó Quân Bác rôi để lên xe của mình, sau đó cô ta lái xe rời khỏi đây trong sự tức tối. Nặc Kỳ Anh thấy người phụ nữ kia đi rồi thì lấy điện thoại ra gọi cho Nặc Lâm Dương.
Điện thoại kêu một lúc lâu nhưng Nặc Lâm Dương lại không nghe máy.
Nặc Kỳ Anh nghĩ tới chuyện có lẽ anh cô còn đang ngủ thế là để va li hành lý nằm ngang xuống, còn mình thì ngồi lên đó chờ anh mình trả lời điện thoại. Thành phố Cung Huy và Thuận Canh phồn hoa tới nỗi như là lệch quỹ đạo với cả thế giới vậy. Cô thì ở dưới chót của sự phồn hoa đó, còn có người thì lại ở trên đỉnh.
Đây là một ngày khá đặc biệt với cao ốc Địa Trí, sản nghiệp của tập đoàn Phó thị. Địa Trí bao gồm tất cả các hạng mục thiết kế, bao gồm phòng kế hoạch, phòng thiết kế, phòng marketing, phòng kiểm tra, phòng công trình, phòng dự trù, phòng kế toán, phòng tài vụ... Mặt trời ấm áp, trời xanh thẳm không mây.
Trong công ty Địa Trí vừa căng thẳng vừa bận rộn đang xảy ra một sự thay đổi nhân sự vô cùng lớn. Rất nhiều người vừa làm việc vừa khẽ bàn tán với nhau. Ai ai cũng chú ý tới những tin tức mới nhất.
Trong phòng họp ở tầng cao nhất của cao ốc Địa Trí, bầu không khí căng thẳng tới nỗi khiến cho người ta phát run, đối lập hoàn toàn với hình ảnh xán lạn bên ngoài. Ở đây đang tổ chức hội nghị tuyển cử vị trí giám đốc. “Nếu như Phó Quân Bác không thể tới đúng giờ thì sợ rằng vị trí giám đốc này phải đối chủ rôi “ Mấy người đàn ông ngồi trong phòng hội nghị này đều mặc đồ tây mang giày da, ngồi rất nghiêm chỉnh.
“Chú Đường nói điều này có phải là sớm quá rồi không?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo đó là tiếng đẩy cửa phòng họp. Mọi người đều nhìn lại, Phó Quân Bác xuất hiện với sự lạnh lùng không kể xiết.
Im thấy Phó Quân Bác bình an vô sự mà xuất hiện ở hội trường thì không khỏi nhếch miệng cười. Nhưng trong nụ cười là sự âm u tới đáng sợ. Mọi người có mặt ở đây đều đưa mắt nhìn nhau xong rồi mới bắt đầu vô tay chào đón sự nhậm chức của giám đốc mới.
Im trừng mắt nhìn trợ lý bên cạnh với vẻ tức giận rồi đứng phắt dậy mà đi khỏi đây. Phó Quân Bác biết rằng xe của mình là bị người khác động tay động chân, hơn nữa anh cũng biết người đó là ai chỉ là chưa có chứng cứ mà thôi.
Hội nghị kết thúc thì Phó Quân Bác mới đi tới văn phòng giám đốc của mình. Anh ta vừa ngồi vào bàn làm việc thì điện thoại đã kêu lên.
“Anh hai, sao anh lại gọi điện thoại cho em thế?” Phó Quân Bác thấy ai gọi tới thì nở một nụ cười ấm áp.
Nửa năm rồi hai anh em chưa gặp nhau. “Quân Bác, ba giờ chiều nay tới sân bay đón chị dâu của em” Điện thoại vang lên tiếng dặn dò bình thản của Phó Quân Tiêu.
Trước giờ anh hai đều là như thế này, nói chuyện với ai cũng giống như là đang ra lệnh vậy. Phó Quân Bác cũng chẳng để trong lòng mà còn trêu chọc: “Hơn nữa năm không thấy, anh có bạn gái khi nào thế hả?” “Cô ấy từng cứu mạng anh.” “Cho nên anh đang lấy thân báo đáp à?” “Chưa chắc.” Thật ra Phó Quân Tiêu cũng đang làm nhiệm vụ ở thành phố Thuận Canh, chỉ là anh không tiện xuất hiện đi đón Tô Hoài Lan nên đành phải nhờ tới người em trai này.