Người đàn ông kia ngẩng đầu lên nhìn Nặc Kỳ Anh một chút rồi cười nói: “Nếu như cô hát rất hay thì tất nhiên là có thể rồi. Nặc Kỳ Anh lại cảm thấy ngại ngùng, mặt cô đỏ tới tận mang tai.
Cô cầm điện thoại lên rồi nhấn chức năng ghi âm. Nặc Kỳ Anh ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện thì lại nghĩ tới người đàn ông tối hôm đó... Đến cùng có phải là một người không? Nặc Kỳ Anh không biết nữa. Cô cảm thấy đúng là một người bởi vì gương mặt quá giống, cảm thấy không phải là bởi vì tính cách của hai người hoàn toàn khác biệt.
Người đàn ông tối đó, mặc dù sau này cô còn gặp anh hai lân nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng anh là một người trong nóng ngoài lạnh. Môi lần anh xuất hiện đều sẽ không kịp chờ đợi mà cưỡng hôn cô. Mà người đàn ông trước mặt thì ấm áp, nho nhã.
Bởi vì khi nhìn vào người đàn ông có gương mặt đẹp trai tới ngút trời ở đối diện thì Nặc Kỳ Anh sẽ suy nghĩ lung tung nên cô trực tiếp nhắm mắt lại rồi bắt đầu hát: “Nói, có gì mà không thể nói, sợ cái gì, tin rằng tôi sẽ không khóc, tôi sẽ không đau buồn.
Sai là ai sai, ai còn có thể nói được rõ ràng, còn chẳng bằng xem như tôi sai. Làm đi, có cái gì mà không dám làm chứ. Sợ cái gì, tin rằng tôi sẽ không quan tâm, cho dù anh có đi...” Nặc Kỳ Anh hát xong thì gửi ngay cho Diệp Đán Chu.
Cô hi vọng rằng lời hát của mình có thể mang tới một chút an ủi cho người bạn thân ở phương xa. Đúng lúc này có tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên. Nặc Kỳ Anh nhìn qua thì thấy người đàn ông đó đã bỏ tay xuống, anh ta mỉm cười rôi khen một câu: “Cô hát rất hay.”
“Cảm ơn anh.” Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì rất vui vẻ, cô nở một nụ cười thật tươi. Anh ta lại nói tiếp: “Cô có thế hát thêm một bài nữa không?” “Anh muốn nghe bài nào?”
“Tùy cô thôi.” “Được rồi.” Nặc Kỳ Anh mở một nụ cười sau đó mở danh sách nhạc trong điện thoại ra để tìm lời bài hát.
Cô chọn một bài khá là vui vẻ: “Đêm hè yên Tĩnh, trên bầu trời kia là những đốm sao lấp lánh. Trong đầu có chút nhớ nhung, nhớ gương mặt của anh. Em có thể giả vờ nhưng không nhìn thấy, cũng có thể lén lút nhớ về.
Cho tới khi em sờ tới gương mặt ấm áp của anh, ve sầu cũng ngủ, ngủ yên, trong lòng em, một đêm hè yên tĩnh...” Người đàn ông nghe, anh ta nằm xuống ghế sô pha, hai tay thì giao nhau rôi đặt ở dưới đầu. Anh ta hơi nhếch miệng mà nhäm mắt lại, tưởng thức trong im lặng. Không thể không thừa nhận rằng giọng hát của cô gái này rất hay, như một viên kẹo ngọt mà không ngắn.
Nặc Kỳ Anh hát xong thì mới phát hiện người đàn ông nằm ghế đối diện đã thiếp đi tự lúc nào. Nhiệt độ trong toa xe có hơi thấp nên Nặc Kỳ Anh đi qua rôi cầm lấy tấm chăn trên giường mà đắp cho anh ta. Tướng ngủ của người đàn ông này rất đẹp, gương mặt trắng nõn trơn bóng, lông mày rậm mà theo hình.
Mũi cao môi mỏng, không kiêu căng mà lại cao quý và nho nhã.
Nặc Kỳ Anh nhìn người đàn ông nho nhã trước mặt mà không khỏi nở nụ cười. Cảm giác được người khác giúp đỡ ngay lúc mình khó khăn nhất đúng là rất tốt. Sáng sớm hôn sau, đoàn tàu đã sắp tới thành phố Thuận Canh. Phó Quân Bác ngủ một giấc tới khi tự nhiên tỉnh, mới phát hiện là trên người mình được đắp một lớp chăn mỏng. Anh ta nhìn về phía giường đối diện trong vô thức.
Cô gái đó nằm nghiêng ngủ rất ngon. Chắc hẳn là tối qua cô bé ấy đã đắp chăn cho mình rồi. Phó Quân Bác thầm nghĩ rồi nở một nụ cười.
Đúng lúc này, nhân viên tàu gõ cửa toa xe rôi nhắc nhở: “Xin chào mọi người, khoảng nửa tiếng nữa đoàn tàu sẽ tới thành phố Thuận canh.”
Dường như là nghe được tiếng đập cửa và nhắc nhở của nhân viên tàu nên cô gái kia hơi chớp mắt, sắp tỉnh lại. Phó Quân Bác lấy lại tinh thân rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đột nhiên Nặc Kỳ Anh ngôi bật dậy, cô vội vàng lấy đồng hồ ra xem thì mới thở dài một hơi.
Cô còn tưởng rằng mình ngủ quên mất. Nặc Kỳ Anh mơ mơ màng màng muốn xuống giường, cô vốn định đạm vào cầu thang lên xuống ai ngờ lại bước hụt, thế là không cấn thận ngã thẳng xuống dưới. Phó Quân Bác nghe thấy tiếng kêu đây đau đớn này thì vội vàng thả khăn mặt trong tay xuống rồi mở cửa đi ra ngoài.
Anh ta thấy cô bé kia đang ngồi bệt dưới đất rồi xoa cổ chân với vẻ đau đớn. “Cô bị sao vậy?” Phó Quân Bác đi thẳng tới trước mặt Nặc Kỳ Anh rồi ngồi xuống hỏi với vẻ quan tâm.
Nặc Kỳ Anh ngậm chặt miệng, cô không muốn nói với anh ta rằng mình đạp hụt nên mới ngã xuống. Phó Quân Bác thấy Nặc Kỳ Anh không lên tiếng thì cũng có thể đoán được có chuyện gì xảy ra, anh ta có chút buồn cười. Đúng là một cô gái ngốc! “Có gì đáng cười chứ?” Nặc Kỳ Anh nhíu mày, trong giọng nói của cô có chút hờn dỗi.
“Xin lỗi xin lỗi.” Phó Quân Bác nhìn Nặc Kỳ Anh rồi xin lỗi một cách đầy lịch sự, anh ta vươn tay ra rồi câm lấy cổ chân của cô. Phó Quân Bác mới đụng vào thì Nặc Kỳ Anh lại hô đau.
Xem ra đã bị trật khớp rồi. “Tôi đìu cô trước đã” Phó Quân Bác bắt lấy cánh tay của Nặc Kỳ Anh, lúc anh ta kéo cô lên mới phát hiện cô bé này rất nhẹ. Nói cách khác thì cô bé này khá là gây, nhìn có chút yếu đuối. “Cảm ơn anh.” Nặc Kỳ Anh nói cảm ơn sau đó ngồi im trên ghế sô pha. “Không cần phải khách sáo.” Phó Quân Bác cười một tiếng sau đó quay người dọn dẹp đồ của mình.
Sau khi tàu vào trạm thì Nặc Kỳ Anh kéo theo va li mà nhảy từng bước cà nhắc. Phó Quân Bác thấy thế thì vội vàng gọi nhân viên tàu tới cầm hành lý giúp sau đó mình thì bước lên phía trước ôm Nặc Kỳ Anh lên.
Đột nhiên mình bị bế lên nên Nặc Kỳ Anh có chút bất ngờ, hành lý trong tay cô cũng được nhân viên tàu cầm lấy. Nhân viên phục vụ chỉ tiền hai người họ xuống xe lửa mà thôi. Phó Quân Bác đặt Nặc Kỳ Anh xuống sau đó chỉ vào hành lý của mình và nói: “Cô có thể ngồi lên hành lý của tôi, tôi đấy cô đi” “Cảm ơn, không sao đâu, tôi có thể tự đi được.”
Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười mỉm cưỡng. Phó Quân Bác nhíu mày, anh ta đưa mắt nhìn cửa ra vào rồi hỏi lại: “Cô chắc chứ, cô muốn nhảy cà nhắc tới tận chỗ đó à?” Nặc Kỳ Anh nghe Phó Quân Bác nói thế thì cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa ra trạm cách đó không xa và đám người đông như kiến này. “Tôi... tôi vẫn là nên ngồi trên hành lý của anh thì tốt hơn.” Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười xấu hổ. Phó Quân Bác nở một nụ cười rồi đưa tay ôm Nặc Kỳ Anh lên va li hành lý của mình. Va li hành lý của anh ta vừa to vừa chắc chẩn, dư sức ngôi một người, huống chi cô bé này cũng chẳng nặng mấy.
Phó Quân Bác dùng một tay đẩy va li hành lý của mình, một tay khác thì kéo theo va li hành lý của Nặc Kỳ Anh. Anh ta cũng không quên dặn dò cô: “Ngồi cho vững nhé!”