Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 489: Chương 489: Bồi thường




Khóe miệng Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm cằm của Đồng Kỳ Anh.

"Vợ yêu, ngày mai em sẽ đi, tối nay có phải sẽ cho anh chút gì đó để bồi thường không?" Giọng anh tràn đầy từ tính, lộ ra ham muốn tình dục đang nhen nhóm.

Đồng Kỳ Anh đảo mắt, làm bộ nghe không hiểu, nói: "Anh là đại boss muốn cái gì có cái đó, không cần chút bồi thường này của em." "Anh muốn em hôn một cái...

A, em hiểu mà." Phó Quân Tiêu xấu xa vuốt môi.

Mặt Đồng Kỳ Anh đỏ rực lên, không nói hai lời liền cự tuyệt: "Không cần!" "Anh phục vụ em thoải mái như vậy, thưởng cho anh một chút phúc lợi đi, thế nào?" Phó Quân Tiêu nỗ lực dụ dỗ.

Đồng Kỳ Anh giơ tay bắt chéo nhau làm thành hình chữ "X", cố ý cự tuyệt: "Không được!" "Được rồi." Phó Quân Tiêu thỏa hiệp nói.

Khóe miệng Đồng Kỳ Anh giơ lên, chủ động nhích lại gần, hôn lên môi Phó Quân Tiêu: "Anh cả, em yêu anh." "Anh biết." Phó Quân Tiêu cao hứng hôn lên môi Đồng Kỳ Anh: "Anh cũng yêu em." "Sau khi em về nước, trừ những tiếp xúc lễ nghi cơ bản thì không được có hành vi cử chi quá phận với người phụ nữ khác. đam mỹ hài

Mặc kệ là thư kí hay thiên kim danh viện gì đó, đều không được!" Đồng Kỳ Anh nghiêm túc nói.

Phó Quân Tiêu buồn cười, nhưng lại thật sự giơ tay lên thề: "Trừ vợ yêu ra anh sẽ không liếc mắt nhìn người khác nhiều hơn một cái.

Trừ vợ yêu ra anh sẽ không động chạm gì với người khác.

Nếu không thì anh, Phó Quân Tiêu..." Đồng Kỳ Anh vội vàng che miệng Phó Quân Tiêu lại, than thở nói: "Anh thế mà lại thề thật đấy à.

Anh không thề em cũng vẫn tin tưởng anh." "Kỳ Anh.”

"Dạ?" "Nếu về sau sinh con thì bất kể là nam hay nữ, đứa đầu sẽ theo họ em, đứa sau sẽ theo họ anh." "Vì sao? Đứa bé không thể theo họ của cả hai ạ?" "Bởi vì, em sinh con cho anh rất vất vả.

Cục cưng đầu tiên hẳn sẽ phải theo họ em." "Không cần." Đồng Kỳ Anh ngọt ngào cười.

"Vì sao không cần?" Phó Quân Tiêu nghi hoặc khó hiểu, lại bổ sung nói: "Hai bé đều phải theo họ em mới đúng." Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, kéo cánh tay Phó Quân Tiêu, tựa đầu vào vai hắn, ý vị thâm trường trả lời: "Sau này, mặc kệ em sinh bao nhiêu đứa, tất cả đều sẽ theo họ anh.

Bởi vì chúng là những đứa trẻ mà em vì anh mang thai mười tháng." "Kỳ Anh." Phó Quân Tiêu kìm lòng không nổi, hơi hơi nghiêng đầu, hôn lên đầu Đồng Kỳ Anh, đột ngột nói: "Anh yêu em." Trên đời này có rất nhiều câu nói êm tai, nhưng vĩnh viễn không đánh lại ba chữ "Anh yêu em".

Với Đồng Kỳ Anh, ba chữ này từ miệng Phó Quân Tiêu nói ra, tựa như mật ngọt.

Hai người nhìn nhau, Đồng Kỳ Anh chợt nhớ tới một vấn đề, hỏi: "Anh, không phải là anh kết thâm cừu đại hận cùng ai đó đấy chứ?" Tựa như cậu Bát.

Lúc trước cậu Bát bắt cóc cô là bởi vì cô là người phụ nữ của Phó Quân Tiêu.

Mà thứ cậu Bát muốn chính là người phụ nữ của Phó Quân Tiêu.

Vì sao? Còn có cậu Thập, rõ ràng là người của nhà họ Phó, là chú của Phó Quân Tiêu, nhưng trong bóng tối vẫn âm thầm đối nghịch cùng Phó Quân Tiêu.

Vì sao chứ? Nhưng dường như bọn họ cũng chẳng muốn mạng của Phó Quân Tiêu, hay là nói, bọn họ không có cơ hội ám sát Phó Quân Tiêu.

Đồng Kỳ Anh không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu.

"Có cừu oán với anh hẳn là rất nhiều người." Phó Quân Tiêu cười khổ.

Đồng Kỳ Anh chớp mắt, hiếu kỳ nói: "Vì sao?" "Anh từng là bộ đội đặc chủng, giết rất nhiều người xấu.

Mà họ hẳn sẽ có người nhà.

Tình huống bị người nhà hận này vẫn tồn tại." Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng, tuy rằng anh đã cố gắng che giấu thân phận của mình, nhưng vẫn tồn tại một số người có bản lĩnh có thể truy ra anh.

Nói như thế, cậu Bát hay cậu Thập, rốt cuộc là hận gì? "Em lo lắng cho anh à?" Anh lai hỏi tiếp.

Đồng Kỳ Anh nâng tay, vịn vào vai Phó Quân Tiêu, chui vào trong lồng ngực anh: "Dạ." "Em yên tâm, anh sẽ tự bảo vệ chính mình thật tốt." Phó Quân Tiêu hiểu ý cười, bàn tay to vuốt ve bắp đùi trắng như tuyết của Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh buồn cười gạt bàn tay đang vuốt ve của Phó Quân Tiêu ra, sau đó bổ nhào về phía người đàn ông đang không an phận: "Đêm nay anh thành thành thật thật ngủ cho em." "Anh chỉ muốn ngủ với em." Anh ôm cô gái bé nhỏ trên người mình, bàn tay bất tri bất giác hướng lên thắt lưng tinh tế, sau đó thuận thế vươn về quần nhỏ màu trắng của cô.

"Ngày mai em đi rồi..." Con ngươi Phó Quân Tiêu mê ly.

Đồng Kỳ Anh vẫn lắc đầu như cũ.

Phó Quân Tiêu không thuận theo, không buông tha: "Bảo bối, anh muốn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.