Hai người ngồi đối diện nhau trên giường, Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh thành thật xức thuốc lên hai ngón chân cho anh, còn xem anh là con nít mà “thổi thổi”
, cảm thấy rất buồn cười mà cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
“Anh làm cho em thẻ xanh bên Pháp, hộ chiếu, thị thực, với thẻ căn cước nữa, mai sẽ có nhân viên đưa tới.”
Phó Quân Tiêu chống tay lên gối, mu bàn tay chống huyệt Thái Dương, mắt nhìn Đồng Kỳ Anh đang mặc chiếc váy ngủ màu trắng, tóc xõa dài, tay cầm bông gòn và thuốc xức cho ngón chân của anh mà nói.
Dưới làn váy tơ lụa màu trắng là hai chiếc đùi trắng như tuyết rất mê người, cô lại còn ngồi xếp bằng, cúi người xuống, chỉ cần một động tác lơ đãng là cảnh xuân trước ngực và giữa hai chân đều lọt vào tầm mắt anh.
Cô bé này lại chọc anh nóng rực người rồi.
Đồng Kỳ Anh không cảm thấy sự lộ hàng của chính mình, thoa thoa thuốc lên chân anh, không thèm ngẩng đầu mà trả lời: “Vậy anh đặt vé về nước vào tối mai đi!!”
“Phải về nhanh như thế à?”
Phó Quân Tiêu nhíu mày, môi mỏng mấp máy.
Đồng Kỳ Anh trả lời: “Dự án nhà thi đấu thành phố đã bước vào giai đoạn dự toán ngân sách dự án, trưởng phòng Tôn nói với em rằng kỹ sư chi phí ngân sách có thắc mắc về bản vẽ thiết kế của em, hy vọng em có thể quay lại tham gia giải đáp thắc mắc bản vẽ.”
“Chuyện này em tìm người làm thay là được rồi.”
Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng nói.
Đồng Kỳ Anh ngước mắt nhìn Phó Quân Tiêu, cười một tiếng: “Em với công ty anh có ký hợp đồng công tác! Đây là công tác của em, không thể không đi làm được.”
“Sau khi tham gia giải đáp thắc mắc bản vẽ thì sao?”
Phó Quân Tiêu thâm trầm nhìn Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh khẽ nhếch khóe miệng: “Em sẽ sắp xếp lịch làm việc của em và thời gian chăm em bé.”
“Còn nữa.”
“Hả?”
“Sau khi quay về, không được lén gặp người không nên gặp sau lưng anh.”
“Ai là người không nên gặp chứ?”
Đồng Kỳ Anh mơ hồ.
Phó Quân Tiêu cũng chẳng định giấu giếm, nói thẳng ra: “Ví dụ như là, Quân Bác này.
Còn nữa, cậu Thập của Dạ Hoặc đấy.”
Nghe Phó Quân Tiêu nhắc đến “cậu Thập”
, Đồng Kỳ Anh ngẩn cả người ra.
“Ngày thứ hai sau khi anh với em động phòng, em thật sự không bỏ trốn với Quân Bác, thế nhưng em lại đi gặp người Dạ Hoặc.”
Phó Quân Tiêu bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Chuyện này là sau đó anh mới biết được.
Hơn nữa, là do cấp trên phía bên kia điều tra ra.
Sở dĩ bọn họ theo dõi Đồng Kỳ Anh là do cảm thấy cô và người bọn họ đang truy xét có quan hệ gì đó mà người khác không thể biết.
“Anh cả đừng lo lắng.
Em…”
“Em quan tâm người bạn kia, Mã Anh Vũ chết, nguyên nhân của cái chết có khả năng là liên quan đến người của Dạ Hoặc.
Nguyên nhân cái chết của bố anh và mẹ đẻ Quân Bác cũng có thể liên quan đến người Dạ Hoặc.
Mà Dạ Hoặc lại âm thầm chế ra loại thuốc không được pháp luật công nhận, có liên quan đến tập “cổ trát”
kia của bà ngoại em.
Kỳ Anh, anh biết em chắc chắn là đang giấu anh không ít chuyện, nhưng anh sẽ không ép em nói ra.
Cấp trên của anh muốn bắt em thẩm vấn, nhưng anh không cho.
Bởi vì anh sẽ phái người đi điều tra rõ.
Chỉ hy vọng là trong khoảng thời gian này Kỳ Anh sẽ không làm chuyện gì phản bội anh cả.”
Phó Quân Tiêu gằn từng câu từng chữ, nói xong lại chăm chú.
Đồng Kỳ Anh mới thật sự hiểu ra, cậu Thập và cậu Bát kia thật ra là đối đầu với anh cả.
“Phí Ngọc Nam của Dạ Hoặc nói với anh, cậu Thập rất lo cho em, nhưng anh ta không chịu nói vì sao mà cậu Thập lại lo cho em.
Anh nghĩ là em biết, nhưng em không muốn nói cho anh biết em và cậu Thập kia có quan hệ ra sao.
Em có thể có bí mật của em, điều duy nhất anh có thể làm là tin em không làm anh thương tổn.”
Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh hiểu ý của Phó Quân Tiêu, không cười nữa, bỗng nhiên lại rất chân thành mà cầu xin: “Anh cả, nếu như anh tra được thứ gì, đến lúc đó tha cho cậu Thập được không?”
“Cái này anh không nói được, phải để pháp luật chế tài.”
Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói.
Đồng Kỳ Anh tay buông bông gòn và thuốc xuống, nhẹ nhàng kéo góc áo ngủ của Phó Quân Tiêu, lại cầu xin: “Anh cả, xin anh đấy, có được không?”
Nhã Uyên yêu cậu Thập như thế, nếu như cậu Thập có chuyện gì không hay xảy ra thật thì chắc cô ấy sẽ rất đau lòng.
“Kỳ Anh, anh hỏi em.
Nếu như anh và cậu Thập, một trong hai phải chết.
Thì em sẽ bảo vệ ai?”
Ánh mắt Phó Quân Tiêu tựa như có tơ máu.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người ra, trả lời ngay: “Đương nhiên là anh rồi!”
Cô không phải là thánh nhân, không thể vì bạn mà hy sinh người yêu mình, cô không có vĩ đại như thế.
“Được! Nếu thế thì anh có thể giúp anh ta, vì em, anh sẽ cố gắng lắm.”
Phó Quân Tiêu giơ tay lên, nhẹ nhàng quệt qua mũi Đồng Kỳ Anh: “Anh chỉ có thể cố gắng, không chắn chắn được.
Cho nên, đến lúc đó dù kết quả có ra sao thì em cũng không được trách anh.”
“Vâng, được.”
Đồng Kỳ Anh vui mừng cười cười.
Cô không cầu mong nhiều lắm, chỉ hy vọng anh có thể cố gắng vì cô là được.