"Tại sao?" Đồng Kỳ Anh không hiểu, ngừng một chút mới phản ứng được.
Từ trước đến nay trên thẻ của Tiểu Ái vẫn ghi: "Tiểu Ái của Kỳ Anh.”
Cho nên, đây là anh cả đang... ghen sao!?
"Ông Lãnh, ông muốn viết gì lên thẻ ạ?" Nữ nhân viên mỉm cười hỏi.
Phó Quân Tiêu không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Ếch yêu thiên nga."
"..." Đồng Kỳ Anh chỉ cười cũng không nói gì.
Cái này có tính là ám hiệu nhỏ giữa cô và anh cả không?
"Viết số điện thoại của ai ạ?" Nữ nhân viên mỉm cười một tiếng, lại hỏi.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới trả lời: "Viết của tôi đi!"
"Được! Hai người chờ một chút ạ." Nữ nhân viên ghi xong liền cầm thẻ do Phó Quân Tiêu chọn đi vào phòng chế tạo phía sau.
Sau khi người hộ lý kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Ái xong, Đồng Kỳ Anh liền ôm lấy Tiểu Ái, còn Phó Quân Tiêu hai tay xách hai túi đồ cùng nhau đi ra khỏi cửa hàng thú cưng, Tiểu Ái đột nhiên nhảy khỏi lòng Đồng Kỳ Anh, chạy về phía bên trái đường. Do không buộc dây chó, Đồng Kỳ Anh không thể kéo Tiểu Ái lại.
Phó Quân Tiêu thấy vậy, không thể làm gì khác ngoài bỏ những thứ trong tay vào cốp xe, sau đó đuổi theo Đồng Kỳ Anh.
Lúc Đồng Kỳ Anh đuổi kịp Tiểu Ái, Tiểu Ái đã được một người đàn ông mặc vest đi giày da ôm trong lòng.
Mấy ngày không gặp, anh ấy nhìn qua trông hốc hác hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc hai người bốn mắt chạm nhau, thời gian của cô và anh ấy như ngừng trôi, trong khi dòng người qua lại xung quanh lại đang tăng tốc.
Phó Quân Bác kinh hãi run sợ nhìn Đồng Kỳ Anh, nhìn cô xõa mái tóc dài thẳng óng mượt như thác đổ, mặc một chiếc váy màu be thời thượng mà đơn giản, chân đi đôi giày cao gót phiên bản giới hạn, chợt hiểu ra điều gì đó.
Đồng Kỳ Anh bình tĩnh tự nhiên đi về phía anh ấy, ôm lấy Tiểu Ái trong lòng anh ấy, lúc cô vừa định xoay người rời đi mà không chào hỏi thì đột nhiên bị Phó Quân Bác nắm lấy cánh tay.
Thật ra thì giữa cô và anh ấy, sau lần từ biệt trước đó hai bên cũng đã định trước là "người xa lạ quen thuộc nhất”.
Cô không muốn vướng bận tình cảm với anh ấy, cô muốn thoát khỏi cái bóng của anh ấy càng sớm càng tốt.
Nhưng vào lúc này, Phó Quân Bác đột nhiên lại hầm hầm giận dữ nói: "Em vốn chưa từng có thai!"
Đồng Kỳ Anh lúng túng cười một tiếng: "Lúc đó em bị chậm kinh nguyệt nên em tưởng là có thai, kết quả đi bệnh viện kiểm tra lại mới biết là không phải."
Phó Quân Bác khẽ cau mày, đúng lúc đó anh ấy vô tình thấy Phó Quân Tiêu đang chạy nhanh đến thì đột nhiên dừng lại phía sau cô, trái tim anh ấy chợt đau thắt.
Trong lúc cau mày, những ký ức trong tâm trí lại hiện lên rành rành trước mắt.
Lần đó Kỳ Anh bắt gặp anh và Lý Tư San đang chọn lễ phục ở cửa hàng váy cưới, anh cả cũng ở bên cạnh Kỳ Anh, lần trước người đến tìm Kỳ Anh ở nhà bà ngoại cũng là anh cả...
Người anh cả khiến anh ấy yên tâm nhất, tín nhiệm nhất lại cướp người phụ nữ anh ấy yêu nhất!
"Kỳ Anh, tại sao em lại nói dối anh?” Phó Quân Bác chợt siết chặt tay.
Đồng Kỳ Anh có thể cảm nhận được nỗi đau từ cánh tay truyền đến, nhưng cũng không phản bác lời anh ấy mà chỉ thản nhiên đối mặt: "Em nói dối mình mang thai là vì..."
"Là vì anh trai anh!" Phó Quân Bác trợn trừng mắt, đau lòng cắt ngang lời sắp nói của Đồng Kỳ Anh: "Em rõ ràng đã ở cùng với anh trai anh sao còn muốn tìm người đàn ông khác để lừa dối anh?"
Cả người Đồng Kỳ Anh ngẩn ra, vô thức xoay người lại liền thấy Phó Quân Tiêu đang đứng cách đó không xa nhưng cũng không tiến lên.
Cả đời này người Phó Quân Bác ngưỡng mộ nhất chính là anh trai anh ấy Phó Quân Tiêu, người căm ghét nhất cũng là anh trai Phó Quân Tiêu.
Trong ba năm cô ở bên Phó Quân Bác, ở một phương diện khác cô hiểu anh ấy hơn bất cứ ai.
Cho nên cô không có thể nói là anh cả cố chấp cưới cô, cô không thể phá hỏng tình cảm anh em bọn họ, càng không thể để Phó Quân Bác hận anh trai mình.
Như vậy bây giờ cô nên làm như thế nào đây?
Giấy không gói được lửa, cô không thể nào lừa gạt Phó Quân Bác cả đời được.
"Kỳ Anh, anh có thể chấp nhận việc em dành phần đời còn lại của mình với những người đàn ông khác, nhưng anh cả thì không thể! Chỉ có anh cả là không thể!" Phó Quân Bác không nhịn được trở lên điên loạn, ngón tay anh cách một lớp lụa mỏng ấn thật mạnh vào da thịt cánh tay cô.
Đồng Kỳ Anh đau đến cau mày, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, giả bộ kiêu ngạo khẽ nhếch miệng: "Tôi cố ý làm như vậy đấy!"
"Em có ý gì?" Phó Quân Bác kinh ngạc nhìn ánh mắt Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh nhún vai một cái, thờ ơ trả lời: "Để trả thù anh!"
"Anh không tin!" Phó Quân Bác phản bác.
Đồng Kỳ Anh giả bộ dương dương tự đắc nói tiếp: "Anh không tin cái gì? Đúng ra là anh ngoại tình trước, còn có con với tình nhân, hơn nữa còn đuổi tôi ra khỏi nhà, còn nói muốn tôi chờ những lời hứa hẹn buồn cười của anh. Anh cho rằng là anh cặn bã hay là tôi ngu? Oh! Đúng rồi! Sao tôi có thể cam tâm bỏ qua cho anh như vậy chứ? Không bằng để anh cả đời gọi tôi là "chị dâu", mỗi ngày đáp lại anh như vậy chẳng phải là thoải mái hơn sao? Vì để trả thù anh, tôi giả vờ là Tô Hoài Lan cố tình câu dẫn anh trai anh, dù sao tôi và Tô Hoài Lan cũng có khuôn mặt giống nhau như đúc không phải sao? Anh trai anh chẳng qua bất đắc dĩ bị tôi đưa vào tròng, bất đắc dĩ phải chịu trách nhiệm với tôi."
"Em không phải loại phụ nữ như vậy!" Phó Quân Bác khẳng định chắc nịch, mùi vị đau lòng khiến dạ dày anh ấy bắt đầu cuộn trào.