"Vậy thì anh nghĩ em là loại phụ nữ nào?" Trong lòng Đồng Kỳ Anh cười khổ, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười lạnh, ngược lại cô chất vấn anh.
Kỳ Anh là loại phụ nữ như thế nào?
Vào lúc này, anh ấy lại mờ mịt.
Phó Quân Bác cau mày, rũ tầm mắt xuống một cách buồn bã ủ rũ.
Kỳ Anh ngây thơ hồn nhiên, dịu dàng thanh tao của anh ấy đã đi đâu rồi?
Tại sao bây giờ Kỳ Anh lại trở nên như thế này?
Là vì anh ấy sao?
Đồng Kỳ Anh lạnh lùng cao ngạo hất cằm lên, ở phía dưới đôi tay yêu thương vuốt ve Tiểu Ái ở trong lồng ngực, nhưng lại cố ý khịt mũi coi thường Phó Quân Bác: "Anh có thể thay đổi, tại sao em lại không thể thay đổi? Anh hiểu rõ về em được bao nhiêu? Em yêu anh sâu đậm biết bao, khi anh phản bội em, em hận anh đến vô cùng! Trong mắt em, anh và anh trai anh đều là những kẻ lừa gạt. Em vốn định cho anh một bất ngờ vào cái ngày em và anh trai anh cử hành hôn lễ, và đó là lý do tại sao em không hy vọng anh chết trước em, bởi vì em còn muốn nghe anh gọi em là "chị dâu" mỗi ngày, còn muốn nhìn thấy hai anh em các người tự giết hại lẫn nhau, tranh giành cấu xé lẫn nhau. Chỉ vì một người phụ nữ không đáng giá một đồng như em. Hai anh em các anh gặp mặt nhau đều đỏ mặt tía tai, thật là thú vị mà! Anh nói xem, có đúng hay không? Trả thù bằng cách này, đối với anh có đủ sâu sắc không? Có đủ để khiến anh đau thấu tim gan chứ?"
Bỗng nhiên, cô còn phải cảm ơn Lạc Minh Ánh.
Nếu không phải ngày hôm đó Lạc Minh Ánh nhục mạ cô bằng những lời này, không khiến cho cô để ý mà nhớ tới, cô thật sự không biết làm thế nào để "diễn" thành một người phụ nữ xấu xa.
Cứ như vậy, Quân Bác mới chuyển hết hận thù đổ lên một mình Đồng Kỳ Anh cô. Chuyện đã đến nước này, cô dự định vò đã mẻ rồi thì không sợ rơi nữa.
"Ha!" Phó Quân Bác đột nhiên cười lạnh, mi tâm khóa chặt giãn ra, đuôi lông mày khẽ hất, tràn đầy vẻ khinh thường: "Em không sợ, khi nói những lời này, sẽ bị anh trai của anh nghe được hay sao?"
"..." Toàn thân Đồng Kỳ Anh sững sờ, một loại dự cảm không lành vọt thẳng lên não.
Khi cô nghiêng người sang một lần nữa theo bản năng, bóng dáng cao lớn của Phó Quân Tiêu đã che khuất đỉnh đầu cô.
Một luồng khí mạnh mẽ như một trận tuyết lở khiến cho người ta phải cảm thấy rùng mình phát ra từ trên người anh, trong nháy mắt khiến cho cô không thể thở nổi.
Cô vừa mới cho rằng anh sẽ không tới đây.
Nhưng anh đã đến từ lúc nào?
Anh đã nghe được bao nhiêu?
Liệu anh có tin những lời cô vừa nói hay không?
Lúc này, toàn bộ gương mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu đều ảm đạm khiến cho người khác khó mà tới gần.
Đồng Kỳ Anh khẽ cau mày lại, trực giác nói cho cô biết rằng, dường như Phó Quân Tiêu đã tin vào những lời nói bịa đặt đó rồi.
Bây giờ, cô nên làm như thế nào đây?
Tiếp tục tự biên tự diễn, hay là phủ nhận toàn bộ?
Hai người đàn ông này đều đang chờ đợi câu tiếp theo của cô.
Đồng Kỳ Anh rủ con mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Quân Tiêu.
"Tại sao lại không nói chuyện nữa? Vừa rồi không phải em vẫn đang hùng hồn, thao thao bất tuyệt hay sao?" Trong lòng Phó Quân Bác có một sự âm thầm đắc ý không giải thích được.
Hai mắt Đồng Kỳ Anh nhắm lại, thoải mái cười một tiếng, liếc nhìn Phó Quân Bác, sau đó lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu.
"Anh cả, bây giờ anh..."
"Câm miệng lại cho tôi!"
Đồng Kỳ Anh còn chưa nói xong, lông mày Phó Quân Tiêu đã nhíu chặt, quát lớn một tiếng, ngăn không cho cô nói.
Đây chính là nguyên nhân cô đột ngột thay đổi, đối xử với anh lúc nóng lúc lạnh hay sao?
Anh thực sự không trông cậy vào việc cô sẽ yêu mình, nhưng những lời mà cô nói, cô yêu Quân Bác sâu đậm bao nhiêu, hận sâu đậm đến nhường nào, lại khiến cho trái tim anh tổn thương sâu sắc.
Người phụ nữ này, rốt cuộc là tàn nhẫn đến mức nào, mới có thể dễ dàng xát muối vào vết thương của anh như vậy?
Cô vừa nói muốn phủi sạch quan hệ với Phó Quân Bác, nguyện ý làm vợ anh, dỗ anh bằng những lời nói vui vẻ, nhưng một bên lại có thể trước mặt của Phó Quân Bác, tỏ ra không hề quan tâm đến bất cứ cảm nhận nào của anh, thậm chí có thể tùy tiện lợi dụng anh, lăng trì anh bằng những lời nói tàn nhẫn.
"Đồng Kỳ Anh, nếu cô đang lợi dụng tôi để báo thù Quân Bác, được thôi, tôi sẽ cho cô được như ý muốn. Cả đời này cô sẽ phải là "chị dâu" của Quân Bác. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không để cô ly gián mối thân tình giữa tôi và Quân Bác giống như ý nguyện của cô." Phó Quân Tiêu vươn tay trực tiếp kéo Đồng Kỳ Anh vào lòng, mạnh mẽ tuyên bố với Phó Quân Bác sự chiếm hữu của mình đối với Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy cánh tay vừa thoát khỏi cơn đau do Phó Quân Bác gây ra, dường như sắp bị Phó Quân Tiêu bóp đến vỡ vụn.
"Anh, anh không thể lấy Kỳ Anh." Phó Quân Bác thầm "a" lên trong cuống họng, trầm giọng nói.
Phó Quân Tiêu lại xem thường cười lạnh: "Quân Bác, không phải em rất có tham vọng hay sao? Vậy thì em cần gì phải vì một người phụ nữ vô giá trị này mà làm căng thẳng mối quan hệ giữa chúng ta? Điều mà em cần làm bây giờ, là học cách cư xử của một người bố tốt, sau đó kết hôn với Lý Tư San, kế thừa tập đoàn nhà họ Lý của bố cô ta. Dù sao, anh trai của Lý Tư San cũng là một kẻ không đủ khả năng. Em cưới Lý Tư San, dỗ ngọt bố vợ, so với việc dây dưa không rõ ràng với Đồng Kỳ Anh sẽ có giá trị hơn không phải sao?"
"Anh, Kỳ Anh đối với em mà nói..."
"Loại phụ nữ vì muốn trả thù em mới cam tâm tình nguyện lấy lòng anh, có cái gì tốt để cho em lưu luyến?" Phó Quân Tiêu lập tức lớn tiếng cắt ngang lời nói của Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác buồn bã ủ rũ, nhìn về phía Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh mấp máy môi, lặng yên không lên tiếng, xem như chấp nhận những gì mà anh cả nói.