“Nếu tôi chết, bố tôi cũng chỉ còn mỗi đứa con gái là cô kế thừa mà thôi” Giọng nói Tân Sơ Hạ tràn ngập địch ý.
Tống Vân Thùy cao ngạo mà xinh đẹp đi đến trước mặt Tần Sơ Hạ, dáng vẻ không cho là đúng cười lạnh: “Cô cho rằng tôi ở với cô để cướp lấy bố sao? Cô cảm thấy tôi đáng giá hả?”
“Cô không đáng? Nếu không đáng vậy cô cưỡng chế xông vào nhà tôi làm gì? Cô có gan thì dẫn theo mẹ cô rời khỏi nhà tôi ngay đi!” Tần Sơ Hạ giận dữ phản bác.
Thực ra cô đang chọc giận Tống Vân Thùy.
Cho dù mẹ con Tống Vân Thùy và Tống Thiên Thanh đối xử với cô hư tình giả ý nhưng ít nhất, tương lai Tống Vân Thùy sẽ không phải chịu nỗi đau mẹ con chia lìa.
Tần Sơ Hạ rất hiểu bố mình, nếu bố muốn tác hợp cho Tổng Vân Thùy và Phó Diệc Phàm thì bổ nhất định sẽ có biện pháp để đạt được mục đích.
Nếu Tổng Vân Thủy sinh con cho Phó Diệc Phàm, chắc chắn đứa bé đó sẽ bị bố cô mang đi mất.
Một đứa nhỏ không có tình thương của mẹ thực sự đáng thương hơn đứa bé thiếu thốn tình cha nhiều, nếu không vì sao trên đời lại chỉ có mẹ mới tốt?
Đáng tiếc, phép khích tướng của cô hoàn toàn vô dụng.
Tổng Vân Thùy hờ hững cười: “Về chuyện mẹ tôi gả cho bố cô, tôi đã giải thích với cô rất nhiều lần rồi. Cô chấp nhận thì tốt, không chịu thì cũng vậy. Tôi sẽ không đưa mẹ rời khỏi căn nhà này như mong muốn của cô đâu. Còn nữa, Sơ Hạ này, cô là con gái đương nhiên cũng phải suy nghĩ cho quãng đời còn lại của bố cô chứ nhỉ. Dù sao cô cũng không thể làm bạn bên cạnh bố cả đời được. Bố cố sống rất tịch mịch, rất cô độc, ông ấy cần người bầu bạn chăm sóc”
“Tôi không cần cô dạy tôi cái gì là hiếu thuận!” Tần Sơ Hạ nghiến răng nghiến lợi đáp, dừng lại một chút rồi buông cây cảnh cáo: “Tổng Vân Thùy, cô không chịu nghe lời khuyên của tôi, sớm hay muộn cũng có ngày cô và mẹ cô phải hối hận”
“Sơ Hạ, tôi không muốn cãi nhau với cô, tôi chỉ hy vọng cô đừng cố tình gây sự nữa. Chẳng hạn như, cô ở sau lưng muốn đuổi tôi và mẹ đi cũng được, cố ý tiếp cận Phó Diệc Phàm rồi bảo Phó Diệc Phàm đến chọc giận tôi cũng tốt. Nhưng thay vì làm những chuyện vô dụng như vậy, sao cô thứ không tiếp nhận tôi và mẹ, cả nhà chúng ta cùng sống hạnh phúc” Tống Văn Thùy tận tình khuyên bảo.
Tần Sơ Hạ nghe những lời này đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Chấp nhận cô và mẹ cô? Vậy Tống Vân Thùy, cô và mẹ cô có từng chấp nhận tôi chưa?”.
“Tôi có mà!” Tống Vân Thùy chém định chặt sắt trả lời: “Tôi đã tiếp nhận cô, còn đối đãi với cô như em gái mình nữa”.
“Phải không? Cho là cô có đi, vậy làm sao cô dám chắc chắn mẹ cô cũng như vậy? Không phải trong lòng cô rất rõ ràng sao, mẹ cô thật sự sẽ chẳng bao giờ đối xử với tôi như con gái” Tần Sơ Hạ nổi nóng hỏi.
Tổng Vân Thùy nhất thời không lên tiếng.
Dù sao lần này Sơ Hạ bị người ta bắt cóc, mẹ cô ta cũng có phần sai. Nếu lúc ấy mẹ cô to không ngắt cuộc điện thoại kia, có lẽ... Quên đi, không có chuyện có lẽ.
Mọi thứ đều đã xảy ra rồi.
Tần Sơ Hạ thấy Tống Vân Thùy không phản bác nữa, vừa tức vừa giận cười khẩy: “Bị tôi nói trúng rồi?”
“Do cô không đúng trước, khiến cho mẹ tôi hiểu lầm cô nên mẹ tôi mới đối xử với cô...” Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
“Thôi đi! Mẹ con các cô hai người như một, đương nhiên cô phải bênh vực mẹ mình” Tần Sơ Hạ thẳng thừng ngắt lời Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy cười nhạt: “Tùy cô nghĩ, chẳng qua bây giờ đã khuya rồi. Hy vọng cô ở nhà một đêm, sáng mai hẵng rời đi.”
Không muốn nói lời vô nghĩa với Tần Sơ Hạ nữa, Tống Vân Thùy vừa dứt câu liền quay người về phòng.
Tần Sơ Hạ liếc nhìn bóng dáng Tống Vân Thùy, không quan tâm với lời nói của Tổng Vân Thùy nên vẫn rời khỏi nhà.
Lúc trước cô thật sự tình nguyện ở nhà qua đêm, nhưng bây giờ, ngôi nhà này có người khiến cô phiền lòng.
Tục ngữ có câu: Nhắm mắt làm ngơ. Cô không muốn nán lại ngôi nhà này nữa.
Sau đó cô lái xe rời đi.
Lúc sắp đến được căn hộ của mình, Tần Sơ Hạ nhận được một cuộc gọi của Phó Diệc Phàm. Cô chưa từng nghĩ cái vị họ Phó này sẽ gọi điện thoại cho mình.
Vì vậy cô đành đeo tai nghe Bluetooth vào rồi nhận cuộc gọi, câu hỏi đầu tiên chính là: “Này, trễ thể này rồi anh còn gọi điện thoại cho tôi, bất thường quá nhỉ?”
“Có rảnh không?” Giọng nói Phó Diệc Phàm lạnh lùng thờ ơ.
Tần Sơ Hạ bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Phó Diệc Phàm đáp lời: “Không rảnh, không hen."
“Vậy nói chuyện qua điện thoại đi” Phó Diệc Phàm dừng một chút, nghiêm túc hỏi: “Tôi đang đoán “BCP” là ý gì. Cho nên tôi muốn tìm hiểu một chút từ cô về người bạn kia của cô cùng một ít. sở thích linh tinh hằng ngày của người đó.”
“Anh muốn biết sở thích của Lâm Đạt à! Rất đơn giản, shopping, làm đẹp và bảo vệ sức khỏe!”. Tần Sơ Hạ thuận miệng thì thầm.
Nhưng Phó Diệc Phàm lại suy nghĩ rất cặn kẽ: “Tôi cảm thấy người bạn này không phải là người có cuộc sống đơn giản như vậy?
“Anh là thiếu gia nhà giàu, còn bạn của tôi là tiểu thư nhà có tiền. Bình thường anh với đám bạn anh làm cái gì thì người bạn đó của tôi cũng cùng bạn bè làm mấy việc y vậy” Tần Sơ Hạ thản. nhiên đáp.
Phó Diệc Phàm nghe được tiếng xe bên phía Tần Sơ Hạ thì biết điều nói: “Cô đang lái xe, tôi không quấy rầy cô nữa, cúp máy trước.
“Từ từ đã!” Tần Sơ Hạ đột nhiên la lên, nghĩ đến một chuyện rất quan trọng bèn nhanh chóng nói tiếp: “Mới vừa nãy anh hỏi tôi có rảnh hay không đúng không?”