Thấy Phó Diệc Phàm đang lơ đãng, Phó Hoằng Khôn không khỏi ho một tiếng.
Lúc này Phó Diệc Phàm mới định thần lại, cúi đầu chào Phó Hoằng Khôn: “Cháu chào ông cố, chúc ông cố buổi tối tốt lành”
“Cháu còn không mau mời Vân Thùy ngồi” Phó Hoằng Khôn tỏ ra nghiêm túc.
Phó Diệc Phàm gật đầu, rất phong độ của một quý ông mà bước tới, kéo ghế cho Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy khẽ nói “cảm ơn anh” rồi ngồi xuống.
Trên bàn ăn hôm nay chỉ có ba người bọn họ, không hề thấy bóng dáng bà Phó đầu.
Phó Diệc Phàm quan tâm hỏi: "Ông cố, sao không thấy bà nội cháu đâu ạ?”
“Bà nội cháu về quê của mẹ cháu ở với mẹ cháu rồi” Phó Hoằng Khôn trả lời.
Phó Diệc Phàm không hỏi thêm gì nữa.
Nhắc đến mẹ của Phó Diệc Phàm, tất nhiên là Tổng Vân Thùy sẽ nghĩ đến bố mẹ của Phó Diệc Phàm.
Cô ta đã đến trang viên nhà họ Phó vài lần, nhưng lần nào cũng vậy, cô ta đều không thấy bố mẹ đâu. Vì thế trong lòng cô ta khó tránh khỏi việc thấy rất tò mò về bố mẹ của Phó Diệc Phàm.
Tiếp sau đó, bữa tối của ba người họ khá yên lặng.
Cho đến sau bữa tối, Phó Hoằng Khôn vừa vuốt râu vừa nói: “Diệc Phàm, cháu đích thân đưa Vân Thùy về nhà đi”.
“Cháu sẽ sai La Khiểu Đình đưa cô ấy về, tối hôm nay cháu còn việc khác phải làm” Phó Diệc Phàm gật đầu đáp.
Thấy vậy, Tổng Vân Thùy vội vàng từ chối một cách khéo léo: “Cháu tự lái xe đến đây, không cần phiền vậy đâu ạ”.
Phó Hoằng Khôn lập tức thầy cạn lời.
Đối mặt với hai đứa cháu “không biết thức thời” này, trong lòng ông ta cũng thấy vô cùng bất lực.
Rõ ràng là ông ta đang có ý tạo cơ hội cho hai người họ, vậy mà cả hai đều không biết trân trọng.
“Vậy Diệc Phàm, cháu đưa Vân Thùy đi dạo trong vườn một lúc đi.” Phó Hoằng Khôn lại nói.
Phó Diệc Phàm lại cúi đầu, đáp: “Ông cố, tối hôm nay cháu thực sự có việc phải làm, cháu đi trước đây ạ”
Phó Hoằng Khôn cau mày không vui: “Buổi tối cháu có việc gì mà bận thế?”
“Là chút việc riêng của cháu, khá gấp ạ” Phó Diệc Phàm nhẹ nhàng giải thích, sau đó anh đứng dậy khỏi ghế, cúi người chào Phó Hoằng Không
Tổng Vân Thùy mím môi, ngồi yên không nhúc nhích, sắc mặt cũng không hề thay đổi. Mà Phó Diệc Phàm nói xong liền đứng dậy rời khỏi đó.
Phó Hoằng Khôn không thể giữ được đứa cháu trai này, chỉ có thể giữ Tống Vân Thùy lại, tỏ ra hiền từ, ân cần và nói một cách nghiêm túc: “Ông đã nghe nói về chuyện ở đồn cảnh sát rồi. Đứa cháu trai này của ông không phải là loại người nhập nhằng quan hệ nam nữ đâu. Ông nghĩ, con gái của Tần Vũ Bảo chắc chắn đã bị bắt cóc và bị đe dọa. Để cứu con gái của Tần Vũ Bảo, Diệc Phàm mới phải làm loạn lên trong đồn cảnh sát như vậy.”
Nghe xong, Tống Vân Thùy thấy rất sửng sốt, nhìn Phó Hoằng Khôn với vẻ khó tin.
Phó Hoằng Khôn liền vẫy tay, sai người giúp việc bưng trà lên, nói: “Ông biết thanh niên các cháu không thích uống trà, vì thế ông đã sớm dặn dò nhà bếp chuẩn bị trà hoa quả cho cháu, cháu uống thử xem”
Tống Vân Thùy nhìn tách trà trái cây pha với mật ong mà người giúp việc bưng lên, trong lòng rất cảm động, nói: “Ông Phó, tại sao ông lại tốt với cháu như vậy ạ?”.
“Có lẽ là vì ông đã thích cháu ngay từ cái nhìn đầu tiên! Ông nghĩ, cháu là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí cháu dâu của ông, hơn nữa, ông cũng nhìn ra cháu thích Diệc Phàm nhà ông” Phó Hoằng Khôn vuốt râu, tựa như liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy người khác.
Tổng Vân Thùy cười khổ: “Ông Phó nhìn lầm rồi ạ”
"Ông lại thấy ông không nhìn lầm đâu” Phó Hoằng Khôn khẳng định chắc nịch.
Tống Vân Thùy không phản bác nữa.
Cô ta đưa Phó Hoằng Khôn đi dạo trong vườn một lúc, lúc đã khá muộn, cô liền rời khỏi trang viên lớn của nhà họ Phó.
Nhưng so với lúc trước còn cảm thấy rất không vui, hiện giờ tâm trạng cô ta đã thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu Phó Diệc Phàm chỉ là vì cứu Tần Sơ Hạ mới nói dối lúc lấy khẩu cung ở đồn cảnh sát, vậy thì trước đó, tại sao Phó Diệc Phàm lại phải đi cứu Tần Sơ Hạ?
Chẳng lẽ là do cô đã đi cầu xin anh?
Ngoài mặt anh nói mình bất lực, không thể giúp gì được, nhưng lại âm thầm tốt bụng giúp cô đi cứu Sơ Hạ.
Tổng Vân Thùy cũng không nhận ra rằng mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung vì một người đàn ông.
Lúc về đến biệt thự nhà họ Tân, trong đầu Tống Vân Thùy vẫn nghĩ đến chuy Phàm, nhưng không ngờ cô ta lại gặp phải người đã mấy ngày liền không quay về, Tần Sơ Hạ.
Lúc này, trong tay Tần Sơ Hạ đang cầm một quyển bách khoa toàn thư rất dày, đeo một chiếc túi xách trên khuỷu tay, trong dáng vẻ như sắp đi ra ngoài.
“Muộn như vậy rồi mà cô còn muốn đi đâu thế? Bị bắt cóc một lần chưa đủ, vẫn muốn bị bắt cóc lần thứ hai hả?” Tống Vân Thùy cau mày hỏi.
“Bắt cóc ư?” Tần Sơ Hại lại tỏ ra nghi hoặc nhìn cô ta, theo lý mà nói, nếu đồn cảnh sát đã chủ động tìm cô thì chứng tỏ bố cô đã đến đồn cảnh sát báo án rồi.
Mà tin tức bên đồn cảnh sát tiết lộ ra bên ngoài hẳn là cô và Phó Diệc Phàm đi du ngoạn trên biển mấy ngày mấy đêm, chứ không phải là bắt cóc!
Vì thế, tại sao Tống Vân Thùy lại biết cô bị người ta bắt cóc?
“Sao cô biết tôi bị bắt cóc? Trừ phi... cô là một trong những người “sắp đặt kế hoạch”?” Tần Sơ Hạ không chỉ chất vấn mà cô còn bắt đầu nghi ngờ Tống Vân Thùy.
Dù sao, hai mẹ con Tống Vân Thùy và Tổng Thiên Thanh cũng coi như là do bố cô tình cờ gặp được, sau đó bước chân vào nhà cô.
Nếu bọn họ muốn trở thành nữ chủ nhân thực sự của nhà họ Tần, muốn diệt