“Cô nghĩ thân phận thật sự của vợ tôi là gì?” Phó Quân Tiêu khẽ nhíu đôi lông mày hình mũi kiếm lại.
Hạ Huyền Tịch suy đoán rất chặt chẽ: “Vợ anh Đồng Kỳ Anh thật ra là con gái út của ông nội tôi và Long Trầm Hương. Vợ anh Đồng Kỳ Anh là một đứa trẻ được sinh ra từ trong ống nghiệm, rồi mượn bụng của vợ chú Cửu tôi, cũng chính là bạn thân nhất của mẹ anh, mẹ nuôi của anh mà sinh ra.”
“Ha ha.” Phó Quân Tiêu bật cười thành tiếng: “Cô đúng là suy đoán lung tung.”
“Anh nghe tôi nói hết đã.” Hạ Huyền Tịch nhíu mày với vẻ không hài lòng, sau đó nói: “Đồng Kỳ Anh do Long Trầm Hương nuôi nấng lớn lên, Long Linh Mộc lại là mẹ ruột của người em cùng cha khác mẹ của anh là Phó Quân Bác, cũng là vị bác sĩ quân y đã ở bên cạnh bố của anh hồi đó.
Mặc dù bề ngoài cái chết của bố anh là hi sinh vì tổ quốc nhưng trên thực tế, có những điều kỳ lạ khác. Mà cái chết của Long Linh Mộc cũng không rõ ràng. Nguyên nhân thực sự của cái chết của bố anh là do “vu cổ”, nói cách khác chính là bị đầu độc.
Tại sao bố của anh bị đầu độc?
Ai là người muốn giết bố của anh?
Liệu có phải là Long Linh Mộc làm không?
Long Linh Mộc rất yêu bố của anh, tại sao bà ta lại muốn giết bố của anh chứ?
Cho nên đây chính là điều anh vẫn cố chấp theo đuổi tìm hiểu mãi không buông.
Bởi vì anh vẫn luôn nghi ngờ rằng có điều gì đó ẩn sau chuyện này.Trở lại chuyện chính, Đồng Kỳ Anh kết hôn với Phó Quân Bác và việc ly hôn là do quan hệ huyết thống.
Bây giờ cô ta lại gả cho anh, mà anh cưới Đồng Kỳ Anh có phải vì từ lâu anh đã biết cô ta chính là con gái của ông nội tôi rồi đúng không?
Bản “cổ trát” mà tổ chức vẫn đang tìm kiếm kia không chỉ đơn thuần là chế tạo thuốc thông thường mà nói không chừng nó còn có thể chế tạo ra một loại thuốc đặc biệt nào đó.
Có thể bản “cổ trát” đang thể nằm trong cơ thể của Đồng Kỳ Anh và rất có thể Long Trầm Hương đã truyền “cổ trát” cho con gái ruột của bà ta.
Anh kết hôn với Đồng Kỳ Anh, rốt cuộc là anh muốn gì ở cô ta?
Nếu tôi đoán không sai thì anh đang cố gắng để kiềm chế ông nội tôi.
Anh nghi ngờ rằng cái chết của bố anh có liên quan gì đó đến ông nội tôi.
Bản “cổ trát” kia chính là bằng chứng.”
“Suy đoán của cô thật sự không hề có căn cứ.” Phó Quân Tiêu vừa nói vừa dang hai tay ra.
Hạ Huyền Tịch vẫn không hề chớp mắt: “Lần trước anh còn nghi ngờ chú Cửu của tôi sao đột nhiên lại muốn đi tìm con gái ruột của chú ấy và tôi cũng giống như anh, cũng vô cùng hoài nghi.
Tôi cũng rất lấy làm khó hiểu, tại sao đã bao nhiêu năm trôi qua chú ấy không đi tìm con gái mà nay lại sốt sắng đi tìm. Chắc chắn sự thật của chuyện này sẽ không hề đơn giản chỉ là việc ông nội tôi muốn gặp cháu gái thôi đâu.
Thứ hai, chú Cửu đi tìm con gái mà lại không sử dụng DNA của chính chú ấy, mà thay vào đó lại sử dụng DNA của ông nội tôi.
Vì vậy, tôi nghi ngờ đằng sau việc thím Cửu sinh đứa con gái đó là có vấn đề.
Bây giờ, tôi cần anh hãy lấy vài sợi tóc của vợ anh để xác minh suy đoán của tôi.
Nếu xác minh được rằng Đồng Kỳ Anh là con gái của ông nội tôi và Long Trầm Hương thì suy đoán của tôi là có cơ sở vững chắc.”
“Chắc chắn Kỳ Anh không phải là con gái của ông nội cô, về chuyện này thì cô không cần phải nghi ngờ. Còn nếu cô tò mò về nguyên nhân tại sao ông nội cô và bố cô lại đột nhiên truy tìm người em họ đã thất lạc nhiều năm của cô thì có thể trực tiếp đến hỏi bố cô hoặc ông nội cô. Còn về chuyện bố tôi chết vì bị đầu độc thì làm sao mà cô lại biết được chuyện này?” Phó Quân Tiêu khẽ nhíu mày lại.
Hạ Huyền Tịch nhếch miệng cười một cách bí ẩn: “Tôi đã cho bác sĩ Nhiên uống thuốc thành thật mà tôi mua từ Dạ Hoặc nên mới moi được từ miệng của anh ta.”
“Hoàng Minh cũng đã tìm nó rồi. Trên người Kỳ Anh không có bản “cổ trát” kia và Kỳ Anh không hề biết bản “cổ trát” đó ở đâu cả.
Về việc Kỳ Anh có phải là con gái của Long Trầm Hương và Hạ Đông Dương hay không thì điều đó hoàn toàn không quan trọng.
Nhưng Long Trầm Hương chính là người bà mà Kỳ Anh yêu thương và kính trọng từ tận đáy lòng.
Tôi hy vọng khi cô phụng lệnh quay về sẽ nói rằng ở thành phố Thuận Canh không có người mà bố nuôi của cô đang tìm kiếm.
Đồng thời, tôi hy vọng cô không cố ý tìm cơ hội nói ra những điều này cho Kỳ Anh nghe.” Phó Quân Tiêu nhíu mày.
“Anh muốn tôi khi phụng lệnh quay về sẽ xóa hết tin tức về Đồng Kỳ Anh cũng không phải là không thể. Chỉ là tôi không biết tổng giám đốc Phó sẽ cho tôi lợi ích gì đây?” Khóe miệng của Hạ Huyền Tịch hơi nhếch lên.
Phó Quân Tiêu cũng nhếch miệng cười: “Vậy cô muốn lợi ích gì?”
“Tặng cho tôi năm cửa hàng hàng đầu ở Phố Đông, tôi sẽ giữ bí mật cho anh.” Hạ Huyền Tịch nghĩ cô ta đang nhân cơ hội để tống tiền, nhưng cô ta cảm thấy rằng số tiền nhỏ này không là gì so với Phó Quân Tiêu cả.
“Năm cửa hàng kia có thu nhập cho thuê hàng năm là ba tỷ rưỡi, hơn nữa đây cũng là khu vực trung tâm có rất nhiều người qua lại. Sau này chắc chắn sẽ tăng tỉ giá tiền lên, cô nghĩ tôi sẽ hào phóng như vậy sao?”
“Vậy thì cho tôi một cái.” Hạ Huyền Tịch bắt đầu mặc cả.
“Tôi sẽ trực tiếp đưa cho cô ba tỷ rưỡi làm chi phí ngậm miệng. Thế nào?” Phó Quân Tiêu cười đầy ẩn ý: “Tôi không nghĩ cô là loại phụ nữ tham lam tiền bạc đâu.”
Khóe miệng Hạ Huyền Tịch hơi nhếch lên: “Nếu tổng giám đốc Phó đã cân nhắc tôi như vậy thì tôi đành phải nhận lời vậy. Ba tỷ rưỡi, thành giao. Tổng giám đốc Phó thật sự rất thẳng thắn.”
“Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.” Phó Quân Tiêu điềm đạm bình tĩnh đáp.
Hạ Huyền Tịch khẽ nhún vai, mím môi rồi nói: “Tuy rằng tôi đã buông lời gió bay nói rằng tôi là bạn gái của anh, nhưng dường như người đứng sau “nhà mạo hiểm” kia không tin, ngược lại họ còn nhìn chằm chằm vào một nữ diễn viên có diện mạo giống hệt như Đồng Kỳ Anh. Nếu anh biết rõ có người đang nhắm vào anh, vậy anh không nên đăng ký kết hôn với Đồng Kỳ Anh vào lúc này.”