“Chuyện riêng của tôi, tôi tự biết sắp xếp. Về phần Tô Hoài Lan, cô hãy tìm cơ hội tiếp cận cô ta, nhắc nhở cô ta hãy tỉnh ngộ và để cô ta tự lo liệu là được.” Phó Quân Tiêu dặn dò cô ta.
Hạ Huyền Tịch gật đầu, sau đó từ trên ghế sô pha đứng lên, lấy giấy bút từ trong túi xách ra ghi lại số tài khoản ngân hàng của chính cô ta rồi đặt lên bàn nói: “Về chi phí ngậm miệng, phiền anh Quân Tiêu chuyển vào tài khoản này cho tôi. Bây giờ tôi phải đi rồi. Chúc anh may mắn.”
“Cám ơn.” Phó Quân Tiêu làm điệu bộ lễ phép tiễn cô ta: “Đi thong thả, không tiễn.”
Lần này Hạ Huyền Tịch đến đây là vì muốn mượn chuyện của Đồng Kỳ Anh để có thể lấy được một số tiền lớn từ anh mà thôi.
Về thân phận thực sự của Kỳ Anh và suy đoán của Hạ Huyền Tịch có đúng hay không thì Phó Quân Tiêu chưa bao giờ đi xác minh.
Bởi vì, dù kết quả có như thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến việc anh và Kỳ Anh ở bên nhau.
Người duy nhất bị ảnh hưởng, chỉ sợ chính là em trai Phó Quân Bác của anh.
Nếu đúng như Hạ Huyền Tịch suy đoán, Kỳ Anh là con gái của Hạ Đông Dương và Long Trầm Hương thì chẳng phải Kỳ Anh sẽ là dì của Quân Bác sao? Ngay cả khi Kỳ Anh không phải là con gái của Hạ Đông Dương và Long Trầm Hương mà là con gái của bố nuôi Phó Quân Tiêu thì Kỳ Anh sẽ trở thành em họ của Quân Bác.
Cho nên, người thực sự không thể chấp nhận mối quan hệ này phải là Phó Quân Bác mới đúng.Phó Quân Tiêu đang nghĩ đến Phó Quân Bác thì Lạc Minh Ánh đã cất bước theo Hạ Huyền Tịch bước vào và thông báo với anh: “Tổng giám đốc Phó, em trai anh đang ở dưới lầu, anh ấy nói có việc muốn tìm anh.”
“Để cậu ấy lên đi.” Phó Quân Tiêu thực sự không ngờ đây chính là “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.”
Có điều không biết lần này Phó Quân Bác chủ động đến tìm anh là vì chuyện gì, có phải liên quan đến chuyện của Kỳ Anh hay không?
Phó Quân Tiêu cố ý ngồi trên ghế sô pha trong khu tiếp khách, bảo Lạc Minh Ánh pha trà và đợi Phó Quân Bác bước vào.
Sau khi Phó Quân Bác bước vào, nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm bình tĩnh của anh trai Phó Quân Tiêu thì trong lòng cũng bình tĩnh. Sau khi anh ấy bước tới thì cười gượng rồi đưa tấm thiệp mời trong tay cho Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn với hai chân mở rộng, cơ thể cao to và lạnh lùng dựa vào lưng ghế sô pha một cách tao nhã. Một bàn tay thon dài và sạch sẽ chống cằm, tay kia khoan thai cầm lấy tấm thiệp mời trong tay Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác ngồi xuống cái ghế sô pha bên cạnh và nói thẳng vào vấn đề: “Anh cả, đây là thiệp cưới của em và Tư San.”
“Chúc mừng.” Phó Quân Tiêu nói một cách lãnh đạm.
“Có phải Kỳ Anh lại trở về bên cạnh anh cả rồi không?” Phó Quân Bác không kiềm chế được mà hỏi.
Ngày hôm qua, khi anh ấy lái xe qua trung tâm thành phố thì nhìn thấy Đồng Kỳ Anh trang điểm đẹp đẽ đang ngồi trên chiếc xe trải đầy hoa hồng tím.
Mặc dù người đàn ông lái chiếc xe thể thao đeo kính râm và mặc quần áo giản dị nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua anh ấy đã nhận ra người đàn ông đó chính là anh cả Phó Quân Tiêu của anh ấy.
Có phải tất cả phụ nữ đều yêu thích sự phù phiếm đến vậy không?
Ngay cả Đồng Kỳ Anh cũng vậy.
Đồng Kỳ Anh có thể từ chối yêu cầu hòa giải của Phó Quân Bác hết lần này đến lần khác, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác cô lại chọn quay lại với anh trai của anh ấy?
Bên cạnh anh cả sẽ chẳng thiếu phụ nữ. Cho dù anh cả chán ghét Đồng Kỳ Anh, cuối cùng bỏ rơi Đồng Kỳ Anh nhưng người phụ nữ ngốc nghếch Đồng Kỳ Anh kia vẫn ở lại bên cạnh anh cả là sao chứ?
Phó Quân Bác không thể hiểu nổi rằng anh trai Phó Quân Tiêu của anh ấy, ngoài chuyện giàu có ra thì dường như chẳng có thứ gì đáng để phụ nữ nhớ nhung cả.
Xét đến cùng thì Đồng Kỳ Anh cũng chỉ là một người phụ nữ thế tục, cô ham tiền và muốn trở thành một người vợ của nhà giàu có.
Phó Quân Bác mím môi và nheo mắt rồi nói: “Anh cả, anh có thể không biết rằng màng trinh của Kỳ Anh đã được vá lại. Anh cả, anh không hề để ý đến chuyện đó sao? Chúng ta là anh em, tại sao lại xài chung một người phụ nữ chứ?”
“Bốp.” Một cái tát như trời giáng tát vào mặt Phó Quân Bác.
Không biết từ khi nào Phó Quân Tiêu đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh nắm lấy cổ áo của Phó Quân Bác kéo đến sát dưới mắt anh và nói một hơi với thần sắc nghiêm nghị: “Quân Bác, là anh đã cưỡng ép Kỳ Anh ở lại bên cạnh anh. Ba năm trước, nếu không phải anh nhường cô ấy cho em thì Kỳ Anh đã sớm trở thành người phụ nữ của anh rồi.”
“Anh cả, anh nói vậy là có ý gì?” Phó Quân Bác kinh ngạc hỏi.
Lập tức đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu được bao phủ bởi đôi mắt đỏ ngầu, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia sắc bén và lạnh lùng: “Ba năm trước, người phụ nữ cứu anh không phải Tô Hoài Lan mà là Kỳ Anh. Anh đã yêu Kỳ Anh ngay từ cái nhìn đầu tiên và anh muốn cưới cô ấy làm vợ. Và để cưới cô ấy, anh đã hứa với ông nội sẽ xuất ngũ. Tuy nhiên, khi anh phát hiện ra chú Lưu đã nhận nhầm người thì Kỳ Anh đã là vợ của Phó Quân Bác em rồi. Em có biết lúc đó tim anh đau đến mức nào không?”
“Em không tin. Kỳ Anh chưa bao giờ nói với em rằng cô ấy đã cứu anh.” Phó Quân Bác nghiến răng, kể cả sau khi họ cùng nhau đi Úc, Kỳ Anh cũng chưa bao giờ chủ động nói với anh ấy về chuyện của anh cả.
Trong mắt anh ấy, ngoại trừ tình cảm gia đình thì không có điểm nào giao thoa giữa Kỳ Anh và anh cả của anh ấy.
Phó Quân Tiêu không nhịn được mà nghiêm khắc phản bác lại: “Đó là bởi vì Kỳ Anh luôn nghĩ rằng anh đã nhận nhầm Tô Hoài Lan chính là người đã cứu anh vào đêm hôm đó. Cô ấy vì anh mà chưa bao giờ muốn chủ động giải thích với anh rằng anh đã nhận sai ân nhân đã cứu mạng anh. Cô ấy chưa bao giờ để ý đến anh, lại càng không hề để ý đến việc sẽ làm mợ cả của nhà họ Phó.”