Ngày hôm sau.
Khi Tần Sơ Hạ tỉnh lại mới phát hiện mình ngủ quên, lập tức nhảy từ trên giường xuống vội vã chạy đi rửa mặt thay quần áo.
Lúc cô vào phòng tổng giám đốc thì đã thấy Phó Diệc Phàm ngồi trước bàn làm việc bắt đầu phê duyệt tài liệu, hơi lúng túng cúi người che giấu đi nhẹ nhàng từng bước đến bàn làm việc của mình.
"Đến muộn một tiếng, hôm nay cô làm thêm hai tiếng mới được về" Phó Diệc Phàm không ngẩng đầu lên nói.
Tần Sơ Hạ bĩu môi, dứt khoát đứng thẳng người lên, lúc này mới nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, không khỏi hơi oán giận:
"Cũng không biết tối qua ai hại tôi không ngủ được!"
Phó Diệc Phàm ngước mắt nhìn Tần Sơ Hạ: "Tối hôm qua ai hại cô?"
"Không phải anh thì còn ai vào đây?" Tần Sơ Hạ không kiềm chế được lườm Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm thu lại tầm mắt nhìn tài liệu trong tay, không hiểu ra sao cười cười: "Vậy à? Sao tôi lại không nhớ tôi đã hại cô nhỉ!".
"Không phải chứ! Chẳng lẽ anh uống say đến nỗi mất trí nhớ? Anh quên hết chuyện tối hôm qua rồi à? Vậy anh vẫn nhớ sáng nay anh đi ra từ phòng ký túc xá của ai chứ?" Tần Sơ Hạ lập tức giận dữ nói.
Phó Diệc Phàm đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn về phía Tần Sơ Hạ vặn lại: "Rõ ràng tối hôm qua tôi uống rượu với bạn bè, vì sao sau khi tỉnh lại ở trong phòng ký túc của cô? Cô có nên giải thích với tôi một chút không."
"Xem ra anh say rượu mất trí nhớ thật rồi." Tần Sơ Hạ cười gượng, trêu đùa nói: "Tối hôm qua, anh say rượu rồi đi tìm "gái" cùng một đám bạn thân công tử nhà giàu chẳng ra gì, lúc anh đang cùng "gái" lăn trên giường thì bị cảnh sát kiểm tra phòng tóm vào đồn cảnh sát. Đúng lúc tôi làm xong nghiên cứu, đang trên đường trở về từ phòng kính thì nhìn thấy anh bị bắt vào xe cảnh sát, vì vậy tôi có lòng tốt chủ động đi theo đến đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình, còn viết cam kết và nộp tiền bảo lãnh cho anh ra khỏi đấy đó. Đúng rồi, hôm nay anh nhớ phải đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung ha!"
"Muốn bôi nhọ tôi?" Phó Diệc Phàm nhướng mày.
"Hả? Anh không uống say mất trí nhớ à?" Tần Sơ Hạ cong môi, giây tiếp theo lại thay đổi vẻ mặt hậm hực oán trách:
"Hừ! Không uống say mất trí nhớ còn ép tôi làm tăng ca hai tiếng, không có cửa đâu!"
"Bây giờ coi như cô thắng!" Phó Diệc Phàm cười nhạt.
Tần Sơ Hạ đắc ý, thu biểu cảm tươi cười lại theo bản năng, kín đáo hỏi một câu: "Anh gặp chuyện buồn à? Sao lại uống say đến bất tỉnh vậy?"
Phó Diệc Phàm sửng sốt, lần đầu tiên không phản ứng kịp, cuối cùng bịa chuyện lấy bừa một cái cớ:
"Gần đây tôi định phát triển nghiệp vụ mới nhưng mạng lưới quan hệ xã hội không khả quan lắm"
"Anh muốn phát triển nghiệp vụ gì? Muốn có kiểu người có quan hệ xã hội như thế nào?" Tần Sơ Hạ hỏi nghiêm túc.
Phó Diệc Phàm cạn lời không biết phải trả lời ra sao.
Dù sao thì sau một câu nói dối sẽ kéo theo vô số lời nói dối.
Anh chỉ thuận miệng nói, không ngờ Tần Sơ Hạ lại cho là thật.
"Bây giờ chưa có kế hoạch, chẳng qua không muốn vận hành một công ty hàng không đơn giản như vậy." Phó Diệc Phàm giả vờ bình tĩnh trả lời.
Tần Sơ Hạ lại cực kỳ nhiệt tình: "Nếu anh muốn phát hiện nghiệp vụ mới thì nói với tôi nhé, tôi từng qua lại với người đẹp nổi tiếng trong giới thời trang đó. Tôi quen biết khá nhiều quý bà và quý cô của các ông chủ lớn trong mọi ngành nghề, đến lúc đó tôi sẽ lôi kéo chắp nối quan hệ xã hội cho anh, thông qua một vài bà chủ quyền thế và quý cô giàu có làm quen với những ông chủ lón kia."
"Không ngờ cô còn có thời gian "uống trà chiều" với nhóm quý bà, giao thiệp với các người đẹp nổi tiếng thời thượng" Phó Diệc Phàm kinh ngạc nhìn Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ cụp mắt, nhẹ giọng thì thầm:
"Bố mẹ tôi không ở bên cạnh tôi, chỉ biết cầm tiền đuổi tôi đi. Đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thể dùng tiền bọn họ cho để làm cuộc sống của mình phong phú hơn thôi! Nếu không, tôi sẽ có đơn chết mất!"