Phó Diệc Phàm nghe được lời thì thầm của Tần Sơ Hạ, dường như đã hiểu được gì đó trong lòng nhưng cũng không nói nhiều.
Tần Sơ Hạ tự mình nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, tiếp đó duỗi người, cầm tài liệu cần phiên dịch trên bàn chủ động dời chủ đề câu chuyện:
"Tôi sẽ làm việc thật tốt! Miễn cho ông chủ lớn anh đây soi mói!"
Phó Diệc Phàm lập tức thu tầm mắt từ trên người Tân Sơ Hạ về, khóe miệng hơi nhếch thành một đường cong.
Thời gian Tần Sơ Hạ làm việc, Phó Diệc Phàm cũng không ngồi mãi trong phòng.
Thật ra anh chỉ qua đây mỗi buổi sáng, mở cuộc họp sớm xong, nghe thư ký báo cáo hành trình bèn rời khỏi công ty.
Buổi trưa, Tần Sơ Hạ gọi đồ ăn mình thích, bưng khay cơm ngồi trước chiếc bàn tròn thủy tinh ở một góc vắng vẻ mà yên tĩnh, vùi đầu ăn vui vẻ.
Nhưng chỉ một lúc sau, đột nhiên một bóng đèn chiếu xuống trước mắt của Tần Sơ Hạ khiến cô giương mắt nhìn theo bản năng.
Hóa ra là Tống Vân Thùy bưng đồ ăn ngồi xuống vị trí đối diện với cô ta.
Tần Sơ Hạ lập tức cảm thấy đồ ăn ngon trước mặt trở nên nhạt thếch chán phèo.
Bởi vì cô biết Tổng Vân Thùy tìm mình thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.
"Cô không cần dùng vẻ mặt như gặp kẻ thù nhìn tôi đâu, trước khi cô đến thì bình thường tối vẫn ngồi ở chỗ này, thành thói quen rồi" Tống Vân Thùy cầm dao dĩa tao nhã cắt tảng thịt bò trong đĩa.
Tần Sơ Hạ bặm môi, biết ý bưng khay cơm lên chuẩn bị chạy, Tống Vân Thùy lại mở miệng:
"Tôi đã hỏi trợ lý Thang rồi, anh ta nói cô đến để phiên dịch tài liệu cho Phó Diệc Phàm"
"..." Tần Sơ Hạ đứng cạnh bàn ăn, trên tay bưng thay đồ ăn dừng lại nhìn Tống Vân Thùy nhưng cũng không tiếp lời của cô ta.
Bởi vì Tân Sơ Hạ không rõ đột nhiên Tổng Thiên Thanh tìm cô có ý gì?
Địch không động ta cũng bất động là được rồi.
"Tôi cho là Phó Diệc Phàm thích cô, xem ra tôi nghĩ sai rồi." Tống Vân Thùy ý tứ sâu xa nhìn Tần Sơ Hạ, đôi môi đỏ khẽ nhếch.
Tần Sơ Hạ nhìn thẳng vào mắt Tổng Vân Thùy, cong khóe miệng giả vờ cười đắc ý nói:
"Cô nghĩ không sai đâu, anh ấy thích tôi thật đấy. Còn tỏ tình với tôi rồi"
"Anh ấy tỏ tình với cô?" Tổng Vân Thùy hừ lạnh, giọng nói lộ ra vài phần khinh thường:
"Kiểu đàn ông như thế sẽ không chủ động tỏ tình với phụ nữ!"
Tần Sơ Hạ thấy lời nói dối bị vạch trần, đơn giản và mẻ rồi cho nứt luôn: "Tối hôm qua anh ta còn lên giường với tôi, không tỏ tình thì là cái gì?"
"Lên giường với cô không có nghĩa là tỏ tình với cô?" Lần đầu tiên Tống Vân Thùy nghe được lý do giải thích nực cười như vậy:
"Tần Sơ Hạ, cô chưa từng yêu đương à? Một cô gái như cô đã không biết giữ mình trong sạch lại còn ngu xuẩn dốt nát, thật sự không cứu được cô nữa rồi."
"Tổng Vân Thùy, cô mới dốt nát ngu xuẩn! Tôi khuyên cô tốt nhất cách xa Phó Diệc Phàm ra, miễn đến lúc đó lại bị tổn thương!" Tần Sơ Hạ tức giận cắn môi hồng.
Tổng Vân Thùy tiếp tục bình tĩnh cắt tảng thịt bò trong đĩa, đôi môi đỏ hơi cong lên giống như tâm trạng rất thoải mái nói:
"Tôi đã đồng ý với ông cố của Phó Diệc Phàm trở thành vợ chưa cưới của Phó Diệc Phàm rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ tổ chức đám cưới với anh ấy. Cho nên tôi tuyệt đối không để ý trước khi cưới Phó Diệc Phàm đã lên giường với bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần anh ấy đàng hoàng sau khi kết hôn là được"
"Thật hay giả?" Tần Sơ Hạ không thể tin nổi nhìn Tống Vân Thùy.
"Trong mắt tôi, dù cô với anh ta thật sự xảy ra chuyện gì thì chẳng qua anh ta cũng