“Cũng đúng, qua một thời gian nữa, anh sẽ trở thành anh rể kế của tôi, thật sự anh nên giữ khoảng cách với tôi” Tần Sơ Hạ nói với vẻ tự nhiên.
Đôi mày kiếm của Phó Diệc Phàm nhíu chặt lại, trong giọng nói càng thêm phần lạnh lùng, nói ra sự cấm đoán: “Từ giờ trở đi, cô câm miệng cho tôi!”
“Tôi cũng đâu có nói gì sai, tại sao lại muốn tôi câm miệng? Tôi cứ không câm miệng đấy!” Tân Sơ Hạ không kìm được cãi lại Phó Diệc Phàm.
Đôi mắt đen của Phó Diệc Phàm híp lại, lạnh lùng nói: “Cô thử nói lại lần nữa xem?”
“Tôi nói tôi không muốn...” Tần Sơ Hạ bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trên gáy có một bàn tay rất lớn và nóng rực, kéo cô về phía trước, ngay sau đó là khuôn mặt tuấn tú kia của Phó Diệc Phàm ép sát xuống.
Cô sợ đến mức mở to hai mắt ra, chỉ mới nói được nửa câu, há hốc miệng không dám lộn xộn.
Bời vì lúc này Phó Diệc Phàm đang cách cổ cực kỳ gần, gần đến mức cơ thể của cô hầu như đã áp lên trên người anh, bị bao vây lấy bởi nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh.
Vừa nãy cô còn cảm thấy hơi lạnh, bây giờ đã hoàn toàn không còn lạnh nữa.
Chỉ là...
Đôi môi xinh đẹp kia, cách cô quá gần, tràn ngập hơi thở phái nam phả vào mặt cô. Mặc dù không vượt qua một bước sét đánh nhưng cũng đủ để làm cho trái tim cô rối bời, đập thình thịch.
Hai người cứ như vậy không nhúc nhích giằng co một lúc.
Đúng lúc Phó Diệc Phàm mở miệng nói một chữ “tôi”, ven đường đột nhiên vang lên tiếng còi xe ô tô, cắt ngang lời anh định nói.
Ngay lập tức, hai ánh đèn pha ô tô chói mắt chiếu về phía hai người bọn họ, ánh sáng mạnh chói lóa chiếu qua mắt.
Phó Diệc Phàm theo phản xạ giơ tay lên, che ánh sáng chói mắt này hộ cho Tần Sơ Hạ.
Phó Diệc Phàm gần như phản xạ theo bản năng, dường như anh rất sợ ánh sáng này sẽ gọi mù mắt của cô, lại không hề quan tâm bản thân mình có cần hay không.
Bên trong xe ở hàng ghế sau, Tống Vân Thùy đã trông thấy động tác vô thức che chở cho Tần Sơ Hạ của Phó Diệc Phàm, đôi mày liễu của cô ta hơi nhíu lại.
Lúc này, Tần Vũ Bảo bước từ trên xe xuống đi đến chỗ họ, một tay kéo Tần Sơ Hạ ra khỏi Phó Diệc Phàm.
“Sơ Hạ, mày thật không biết xấu hổ!” Tần Vũ Bảo tức giận nói.
Lúc Phó Diệc Phàm duỗi tay định kéo Tân Sơ Hạ lại, Tân Vũ Bảo lại kéo Tân Sơ Hạ ra sau