“Tôi đang hỏi cô, tại sao ban đầu lại không nói chuyện với tôi” Phó Diệc Phàm không trả lời câu hỏi, một lần nữa lấy lại quyền chủ động khi nói chuyện.
Thấy anh không muốn nói về chuyện của Tổng Vân Thùy, Tần Sơ Hạ đành phải kiềm chế sự tò mò của bản thân, đáp lời: "Anh làm tôi tức giận, cho nên tôi không muốn quan tâm tới anh!"
“Tức giận?” Phó Diệc Phàm khó hiểu: “Tức giận cái gì?”
"Chính là anh..." Tần Sơ Hạ muốn nói lại thôi, đột nhiên cảm thấy "cơn giận" này của cô quả thực có chút kỳ quái không hiểu từ đâu mà tới.
Người ta vốn dĩ đã có một mối quan hệ khăng khít không thể nào dứt ra được với Tổng Vân Thùy, cho dù hai người họ có thân thiết ngọt ngào hay cãi vã um sùm đi chăng nữa thì cô chẳng qua cũng chỉ là người qua đường trong cuộc đời họ mà thôi.
Dù luôn bị anh mang ra làm "lá chắn" nhưng anh cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Cứ coi như là cô trả nợ cho anh đi!
“Tôi cái gì?” Phó Diệc Phàm lại liếc nhìn Tần Sơ Hạ trong gương chiếu hậu một lần nữa.
Tần Sơ Hạ định thần lại, tìm đại lấy một lý do, trả lời cho có lệ: "Lý do mà anh tìm quá tệ! Nếu như bố tôi không tin, cưỡng chế bắt kéo cửa xe ra, nhìn thấy tôi ăn mặc như thế này mà ngồi trong xe của anh, không đánh chết tôi mới lạ đấy!”.
“Bố của cô, tại sao không thích nhìn thấy cô và tôi ở bên nhau?” Phó Diệc Phàm đột nhiên trịnh trọng hỏi.
Tần Sơ Hạ không chút do dự trả lời: "Điều này còn phải hỏi sao? Ông ấy sợ tôi sẽ quấy rầy cuộc hôn nhân của anh và Tổng Vân Thùy đấy!"
“Ngoại trừ điều này thì không còn lí do gì khác nữa hay sao?” Phó Diệc Phàm khẽ cau mày.
Tần Sơ Hạ suy nghĩ một chút, nghiêm mặt đường đường chính chính trả lời: "Lẽ nào chúng ta là hai anh em họ, bố tôi lo lắng giữa chúng ta sẽ phát sinh ra chuyện gì trái với luân thường đạo lí hay sao?"
Đột nhiên, Phó Diệc Phàm đạp vào chỗ phanh gấp xe.
Tần Sơ Hạ theo quán tính bay về phía trước, theo bản năng ôm chặt lấy ghế lái phía trước, bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô nắm lấy ngực của Phó Diệc Phàm.
Qua lớp áo sơ mi trắng mỏng trên người anh, cô có thể cảm nhận được trái tim mạnh mẽ của anh đang đập nhanh dưới tay mình.
Trái tim anh đập nhanh quá...
Sau khi xe dừng lại hẳn, Tân Sơ Hạ ngượng ngùng buông tay ra, chậm rãi thu tay về chỗ cũ.
"Cô có thể chắc chắn những gì mình vừa nói là sự thật không?” Phó Diệc Phàm lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tần Sơ Hạ trầm ngâm trả lời: "Từ khi sinh ra tôi đã không được mẹ tôi yêu thương, hơn nữa đặt tên tôi là để tưởng nhớ dì Hạ Huyền Trâm. Cho nên... có thể, có lẽ, chắc là... là thật đúng không?"
“Xuống xe!” Phó Diệc Phàm đột nhiên lạnh lùng nói.
Tần Sơ Hạ bối rối không hiểu gì: "Cái gì, cái gì?"
“Tôi ra lệnh cho cô xuống xe!” Giọng điệu của anh càng ngày càng lạnh lùng.
Tần Sơ Hạ mím miệng lại, cởi áo khoác ngoài của anh ra, mở cửa xe và nhảy xuống.
Cô vừa quay người đóng cửa xe, Phó Diệc Phàm đã phóng xe đi ngay.
Tần Sơ Hạ sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra đứng ngây người ở đó, thực sự chẳng thể hiểu được mình đã đắc tội cậu chủ nhà họ Phó này ở chỗ nào.
Đứng ở ven đường, hứng gió biển thổi vù vù qua, Tần Sơ Hạ thu mình co ro lại thành một đống.
Con đường này sát ven biển lớn, hễ tới ban đêm gió biển sẽ lạnh lẽo giống như gió tỏa ra từ điều hòa vậy.
Đúng lúc cô đang rùng mình run lẩy bẩy vì lạnh, Phó Diệc Phàm lại lùi xe lại.
Anh dừng xe, khi bước xuống xe có cầm theo chiếc áo khoác vest, đi đến trước mặt cô, mặc vào người Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ ngước nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ không thể nào tin được.
Anh cao hơn có rất nhiều, Tần Sơ Hạ đứng trước mặt anh, trông vô cùng nhỏ bé đáng yêu cần được che chở.
Vừa rồi cô thật sự nghĩ rằng anh sẽ vứt bỏ cô lại không quan tâm nữa.
Ngay khi cô đang vui mừng vì anh đã trở lại thì anh đã nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, thẳng thừng nói: "Đây là lần cuối cùng tôi giúp đỡ cô"