Sau đó để cô ngoan ngoãn ở trong lồng son, chờ đợi anh “cho ăn” và “trêu đùa” nhưng lại không biết trong lòng anh đang có dự định gì.
Nói trắng ra, thì cô thật chẳng khác gì con chim yến được anh nuôi trong lồng.
“Em dùng tính từ đó rất chính xác.” Phó Quân Tiêu không kiềm được nên nói.
Đồng Kỳ Anh thấy anh vẫn còn có tâm trạng cười được thì không kiềm được mà giơ tay lên, bực bội đấm lên ngực anh.
Nhưng cô đánh mãi một lúc thì lại ôm mặt và khóc òa lên.
Sao anh lại có thể khiến cô vừa yêu vừa hận như thế?
Mấy ngày ngay cô vẫn luôn kiềm nén nỗi buồn của mình, bây giờ cuối cùng cũng có thể giải tỏa ra hết.
Mỗi lần cô khóc thì anh lại thấy đau lòng, mỗi lần đau lòng thì anh lại mềm lòng, chỉ ước gì mình có thể hái những vì sao lấp lánh trên trời xuống để dỗ cho cô vui.
Hèn gì người ta nói phụ nữ được làm từ nước, có lau thế nào cũng lau không hết nước mắt.
Phó Quân Tiêu kéo bàn tay đang bụm mặt lại của Đồng Kỳ Anh rồi khẽ khom người xuống, hôn nhẹ lên môi cô, rồi lại hôn lên vệt nước mắt trên gò má cô.
Anh hôn cô một cái thì lại ngước đầu lên nhìn đôi mắt đang ướt đẫm của cô một lúc, nhẫn nại dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan, đừng khóc nữa, em muốn gì anh cũng cho em.”
“Em cần nụ hôn của anh!”
Đôi mi vừa dài vừa cong của Đồng Kỳ Anh ướt đẫm nước mắt, lúc này trước mặt người đàn ông mà mình yêu, cô đã không còn quan tâm đến hình tượng của mình nữa.
Cô nhón chân lên, ôm lấy cổ anh rồi đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi anh.
Trước đây đều là anh chủ động tấn công nhưng lần này cuối cùng cũng xem như thời thế đã được thay đổi.
Phó Quân Tiêu khẽ cong đôi môi mỏng của mình lên, để mặc cho đôi môi hồng mềm mại đó mơn trớn tới lui trên môi mình.
Anh không chỉ không nhắm mắt lại mà ngược lại còn mở to đôi mắt đen của mình nhìn chằm chằm vào dáng vẻ nôn nóng của người phụ nữ trước mặt mình.
Đồng Kỳ Anh hôn một lúc nhưng không nhận được phản ứng của Phó Quân Tiêu thì có cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó bóp nghẹt, cảm giác đó khiến cô vô cùng ức chế và rất khó chịu.
Cô hơi chau mày lại, người đàn ông đang nở nụ cười trên môi trước mặt như đã hiểu được hết tâm tư của cô, lúc cô đầu hàng chịu thua thì đột nhiên anh mở miệng, giữ lấy đôi môi đang sắp rút lại đó của cô.
Lúc cô sắp đắm chìm vào nụ hôn đáp lại đó của anh thì trong đầu cô lại đột nhiên nhớ đến Lạc Minh Ánh.
Đồng Kỳ Anh bất giác đẩy Phó Quân Tiêu ra, khiến anh lùi về sau mấy bước vì bất ngờ không kịp phòng bị.
“Lạc Minh Ánh vì anh mà đã chết vì yêu đấy, anh có biết không?”
Cô vừa dứt lời thì sắc mặt của anh liền thay đổi.
Rõ ràng là anh không hề biết.
Đồng Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào mắt Phó Quân Tiêu, dường như cô đã nhìn ra được sự bất ngờ, thương xót và còn có bất lực của anh.
“Đúng thật là một người phụ nữ ngốc!” Phó Quân Tiêu hiếm khi tỏ ra buồn bực như thế.
Đồng Kỳ Anh lại không nghe ra được một tầng nghĩa khác trong câu nói đó của anh, cô chỉ hỏi vấn đề mà mình thấy thắc mắc trong lòng: “Anh cả, anh có từng động lòng với Lạc Minh Ánh không? Hoặc là, có từng để ý đến cô ấy không? Hoặc là...”
“Anh từng nhìn thấy hình bóng của em trên người cô ấy, chỉ có vậy mà thôi.” Phó Quân Tiêu trả lời không cần suy nghĩ.
Những lời anh nói đều là sự thật.
Đồng Kỳ Anh lại đưa mắt nhìn sang một bên, cắn lấy môi mình với vẻ mặt bất mãn.
Phó Quân Tiêu đưa tay lên nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mình và nói: “Kỳ Anh, trái tim anh chỉ có em, anh sẽ không động lòng với người phụ nữ khác, em phải tin anh.”
“Lạc Minh Ánh yêu anh hơn em, hiểu anh hơn em.” Dù cho anh đã bày tỏ thái độ nhưng ánh mắt của Đồng Kỳ Anh vẫn có phần bất định, cô nói: “Cũng may, cô ấy vẫn chưa thành công thì đã được Trịnh Minh Hâm cứu mạng.”
“Sao anh cứ cảm thấy người yêu anh nhất trên thế giới này là em.” Phó Quân Tiêu nhích mày.
Đồng Kỳ Anh thắc mắc nhìn vào đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu.
“Hình như em nghi ngờ cậu Bát đó hại anh nên mới ăn mặc thế này đến Dạ Hoặc để tiếp cận cậu Bát. Kết quả em biết được là cậu Tư ra tay nên em đã quyết định tìm cơ hội báo thù thay cho anh. Hừm, có phải em còn định sau khi báo thù xong thì sẽ tự sát không?” Phó Quân Tiêu nói có đầu có đuôi.
Tâm tư của Đồng Kỳ Anh đã bị vạch trần, cô bĩu môi và không nói gì.
“Em hãy ngoan ngoãn làm con chim yến của anh là được rồi.” Anh không kiềm được nên nói tiếp.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới bất bình phản bác lại: “Chẳng phải anh muốn điều tra thân phận của mấy cậu chủ còn lại trong Dạ Hoặc sao? Em cũng có thể giúp anh.”
“Em không biết bắn súng, cũng không biết đánh trực chiến bằng tay không, càng không biết...”
“Chính vì em cái gì cũng không biết nên em mới là gián điệp tốt nhất, không phải sao?” Đồng Kỳ Anh cắt ngang lời của Phó Quân Tiêu.
“Gián điệp? Em học đâu ra cái từ này thế? Xem phim hả?” Phó Quân Tiêu không nhịn được cười mà nói.
Đồng Kỳ Anh bất mãn, kiêu ngạo nói: “Dù sao thì em có thể nghe ngóng được chuyện mà các anh không điều tra được, vậy là được rồi!”
“Anh sẽ không để cho em phải dấn thân vào chỗ nguy hiểm đâu, vì vậy bây giờ em hãy ngoan ngoãn ở yên cho anh.” Phó Quân Tiêu không đồng tình, anh đưa hai tay ra giữ chặt lấy hai vai của Đồng Kỳ Anh rồi xoay người cô lại và đẩy cô ra ngoài cửa.
Đồng Kỳ Anh bất giác ôm lấy bờ tường bên mép khung cửa và hét lớn lên: “Anh cả! Em không muốn bị anh nhốt trong lồng. Thật đấy, em thật sự có thể giúp được anh.”