“Em định vì tình yêu mà phản bội tình bạn sao?” Phó Quân Tiêu cong môi lên đầy ẩn ý.
Đồng Kỳ Anh sửng sốt, cô bị lời nói của Phó Quân Tiêu làm cho cứng họng.
“Nếu không phải vậy thì về nhà đợi đi.”
“Anh cả...”
“Đinh đong.” Đột nhiên chuông cửa vang lên, cắt ngang lời nói của Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu nhanh chóng nhặt chiếc kính che mặt trên bồn rửa mặt lên, anh đi tới trước cửa, nhìn qua đôi mắt mèo để xem những vị khách ngoài cửa.
“Cô Tạ có ở trong đó không? Ông Phí Ngọc Nam bảo tôi thông báo với cô rằng cậu Thập đang đợi cô trong văn phòng của ông Phí Ngọc Nam.” Một người nữ phục vụ hét lên.
Đồng Kỳ Anh vội vàng đáp lại: “Tôi đi ngay.”
Quái lạ, làm sao Phí Ngọc Nam biết rằng cô đang ở trong này chứ?
“Em đi gặp cậu Thập làm gì?” Phó Quân Tiêu vô thức nắm lấy cánh tay Đồng Kỳ Anh, nghiêm nghị hỏi.
Đồng Kỳ Anh cong môi lên: “Hừ, em sẽ không nói cho anh biết đâu.”
“Kỳ Anh, đừng quậy nữa.” Phó Quân Tiêu khẽ nhíu mày: “Đây không phải là trò đùa của trẻ con đâu.”
Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, trả lời: “Em rất nghiêm túc, em thật sự có thể giúp đỡ anh cả được.”
“Anh đã nói, anh không cần sự giúp đỡ của em...”
Đồng Kỳ Anh giơ tay đưa ngón trỏ lên, để trên môi Phó Quân Tiêu.
Cuối cùng sự cố chấp của cô cũng khiến anh phải thỏa hiệp.
Phó Quân Tiêu lấy trong túi ra một thứ tương tự như ống tiêm và ra lệnh cho Đồng Kỳ Anh quay người sang chỗ khác.
Đồng Kỳ Anh lúng ta lúng túng làm theo.
Ngay sau đó, cô có cảm giác đau đớn ở vai phải như kim châm.
“Anh cả, anh tiêm cho em thuốc gì vậy. Căng quá.”
“Đây không phải là thuốc, mà là thiết bị định vị nano. Sau này, em đi đâu thì anh cũng có thể tìm thấy em.” Phó Quân Tiêu khẽ hạ giọng nói.
Đồng Kỳ Anh cười cười: “Vậy em đi gặp cậu Thập đây.”
“Được rồi.” Anh nở một nụ cười gượng gạo.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới xoay người mở cửa rời đi.
Ngay khi cô rời đi, một bóng người bước ra khỏi góc phòng và đến sau Phó Quân Tiêu.
“Cậu Tư, anh không sợ cô ta sẽ phản bội chúng ta sao? Dù sao cô ta cũng là...” Hoàng Khải gật gù nói.
Nhưng trước khi anh ta có thể nói hết lời, Phó Quân Tiêu đã cắt ngang lời anh ta: “Cô ấy sẽ không phản bội chúng ta đâu.”
Hoàng Khải không nói gì nữa.
Đồng Kỳ Anh đến văn phòng của Phí Ngọc Nam và gặp cậu Thập đang đợi cô ở đó.
Trên đường đến đây, cô đã nghĩ ra những đường đi nước bước cho mình.
Kết quả, không đợi cô mở miệng thì cậu Thập không thể chần chờ liền hỏi: “Cô tìm tôi là có chuyện gì?”
“Tôi đã ly hôn với Phó Quân Bác và bây giờ tôi đã tứ cố vô thân, không nơi nương tựa rồi. Tôi muốn đi theo anh rể có được không?” Thực ra, điều mà cô muốn chính là cậu Thập sẽ đưa cô trở lại tòa pháo đài cũ: “Tôi còn muốn gặp lại Nhã Uyên.”
“Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa cho cô.” Cậu Thập nghiêm nghị nói.
Đồng Kỳ Anh sững sờ, lúng ta lúng túng nói: “Anh rể, tôi không muốn lấy tiền của anh. Anh có thể dẫn tôi đến tòa pháo đài kia tìm Nhã Uyên được không? Đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô ấy.”
“Cô còn nhớ rõ chuyện ở pháo đài cổ sao?” Ngay lập tức cậu Thập ngạc nhiên.
Đồng Kỳ Anh gật đầu trong tiềm thức, sau đó cô thấy lông mày của cậu Thập nhíu lại.
Cô sững sờ một lúc, rồi chợt nhớ ra rằng cậu Thập đã thôi miên cô và khiến cô quên đi chuyện ở pháo đài cổ. Có điều thôi miên không có hiệu quả với cô.
“Cô muốn vào pháo đài cổ sao?” Cậu Thập tiếp tục hỏi.
Đồng Kỳ Anh gật đầu.
“Khi đi vào đó, cô sẽ giống như Nhã Uyên. Đó là sẽ không bao giờ được bước ra khỏi pháo đài nửa bước. Cô có bằng lòng không?” Ánh mắt của cậu Thập trở nên lạnh lùng.
Đồng Kỳ Anh ớn lạnh cả sống lưng nhưng cô vẫn có dũng khí trả lời: “Tôi bằng lòng, chỉ cần có thể ở cùng anh rể và nhìn thấy Nhã Uyên là được.”
“Được rồi, đợi đến khi tôi họp xong thì tôi sẽ đưa cô trở về pháo đài. Cô đợi ở đây, đừng đi đâu cả.” Cậu Thập nói xong liền rời khỏi phòng làm việc của Phí Ngọc Nam.
Đồng Kỳ Anh vẫn cảm thấy kinh hãi trong lòng, cô luôn cảm thấy mình đã nhảy xuống một cái hố lớn.
Tuy nhiên, nếu có anh cả thì chắc sẽ không sao.
Anh cả đã tiêm một thiết bị định vị vào cơ thể cô, nếu cô đến pháo đài thì anh cả có thể tìm thấy vị trí của nó.
Sau cuộc họp, cậu Thập trở về như đã hẹn.
Thấy sắc mặt của cậu Thập không được tốt lắm, Đồng Kỳ Anh hỏi: “Anh rể, anh không sao chứ?”
Xem ra lần hội họp này của các cậu chủ đã cãi nhau chuyện gì rồi.
“Ăn cái này đi.” Cậu Thập không đáp lại sự lo lắng của cô mà lấy từ trong túi ra một viên thuốc con nhộng bọc trong giấy thiếc.
Đồng Kỳ Anh nhìn viên thuốc đang kẹp trong tay cậu Thập, do dự không dám nhận lấy.
“Nếu cô không ăn thì tôi không thể đưa cô đến pháo đài cổ được.” Cậu Thập nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh không nói gì, vội giật lấy viên thuốc trong tay cậu Thập, rút tờ giấy thiếc ra rồi nhét vào miệng cô mà khô khốc nuốt xuống.
Mới vào bụng được mấy phút, Đồng Kỳ Anh liền cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cô nhìn cậu Thập, dần dần hiện ra hình ảnh đôi và cuối cùng trước mắt cô hoàn toàn tối đen.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, Lý Nhã Uyên đang ngồi cạnh giường cô, mỉm cười với cô.
“Nhã Uyên.” Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, chống người ngồi dậy từ trên giường.
“Anh Thập nói với tôi rằng cậu đã ly hôn. Kỳ Anh, tớ xin lỗi. Quả nhiên tớ đã hại cậu rồi.” Lý Nhã Uyên nắm lấy đôi tay của Đồng Kỳ Anh, buồn bã nói.