Đồng Kỳ Anh nghe Lý Nhã Uyên nói thì không khỏi bật cười: “Chuyện tớ ly hôn, làm sao lại là cậu hại tớ được chứ.”
“Cậu quên rồi sao? Tớ đã từng nói với cậu rằng tớ là một tai tinh trong hôn nhân. Ai gần gũi với tớ thì sẽ gặp xui xẻo trong hôn nhân. Chồng của cậu, à không phải, là chồng cũ của cậu mới đúng. Vì anh ta lừa dối cậu nên cậu mới ly hôn với anh ta.” Lý Nhã Uyên cụp mắt nhìn xuống tự trách.
Đồng Kỳ Anh nhất thời không biết nên nói cái gì, quả thật là Phó Quân Bác đã lừa dối cô nhưng chắc chắn không liên quan gì đến việc Lý Nhã Uyên có phải là tai tinh hay không.
Tuy nhiên, có vẻ như Lý Nhã Uyên rất coi trọng chuyện này.
Đồng Kỳ Anh do dự một chút rồi cô cười gượng chỉ vào lỗ tai cô mà nói: “Chồng cũ không có lừa dối tớ mà là bạo hành gia đình. Cậu xem, tai của tớ bị chồng cũ tát cho điếc luôn nè.”
“Quá kinh tởm rồi. Đã đánh một người phụ nữ, lại còn bạo lực gia đình.” Khi Lý Nhã Uyên nghe nói có chuyện như vậy thì ngay lập tức cô ấy tràn đầy sự phẫn nộ.
Đồng Kỳ Anh hiểu ý nên cười: “Cho nên tớ ly hôn, không nơi nương tựa rồi.”
Bây giờ, tất cả những gì cô phải làm là yên lặng ở lại đây, đợi anh cả của cô phái người đến tìm cô.
Nhưng mà, cô làm như vậy có tính là bán đứng cậu Thập không?
“Kỳ Anh, cậu không nên đến đây.” Lý Nhã Uyên nói với vẻ u sầu.
Đồng Kỳ Anh phản bác: “Tại sao lại không tới được?”
“Tòa pháo đài cổ kính này có chứa một bí mật không để ai biết. Những ai đã vào đây mà muốn đi ra thì chỉ có một con đường chết, trừ ông chủ ở đây. Lần trước cậu có thể ra ngoài được, tất cả đều là do cậu Thập bảo vệ. Nhưng lần này, cậu Thập không thể bảo vệ cho cậu được nữa đâu.” Lý Nhã Uyên nhìn chằm chằm vào mắt Đồng Kỳ Anh với vẻ mặt u sầu.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cô lơ đãng một lúc, sau đó mới tỉnh táo lại, cười nói: “Cậu yên tâm, nhất định chúng ta sẽ có thể cùng nhau đi khỏi đây.”
“Đừng nói lung tung nữa. Nếu đã vào đây thì hãy làm tốt công việc với tớ.” Sau đó Lý Nhã Uyên cầm xấp quần áo trên bàn đầu giường đưa cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh xem xét bộ quần áo, phát hiện đó là một cái váy màu đen trắng xám của nữ giúp việc.
“Tớ cũng phải mặc cái này sao?”
“Ừm, sau này cậu sẽ theo tớ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu Thập, cậu Bát. À, đúng rồi, còn có cậu Tư nữa.” Lý Nhã Uyên mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh giật mình: “Cậu Tư sao?”
Anh cả cũng ở đây à?
Cô hoàn toàn không dự đoán được chuyện này.
Lý Nhã Uyên giải thích: “Anh ta chỉ mới trở về sau khi hoàn thành một nhiệm vụ ở nước ngoài. Tôi nghe nói rằng anh ta là một kẻ giết người tàn nhẫn.”
“Mười cậu chủ ở Dạ Hoặc không biết mặt mũi của nhau trông như thế nào có đúng không?” Đồng Kỳ Anh bối rối hỏi.
Bởi vì, cô thấy rằng dù là cậu Bát hay cậu Thập thì tất cả đều đeo kính che mặt mỗi khi họ ra mặt.
Lý Nhã Uyên trả lời: “Cậu Bát và cậu Thập có quen biết nhau, bởi vì cậu Thập được cậu Bát vào gia nhập tập đoàn, vì vậy cậu Thập và cậu Bát thân thiết hơn. Có điều, họ thực sự không biết khuôn mặt của tám cậu chủ kia. Tôi nghe nói rằng mười cậu chủ ở Dạ Hoặc được xếp hạng không phải theo tuổi mà theo thời gian gia nhập tập đoàn. Và tất cả họ đều nghe theo lệnh của một người chưa bao giờ xuất hiện có biệt danh là “Ông Mạo”. Người thứ nhất và người thứ hai phụ trách về mảng tài chính của tập đoàn. Người thứ ba, tư, năm, sáu là những tay sát thủ. Người thứ bảy và người thứ chín là nhà ngoại giao. Còn người thứ tám và thứ mười là người điều hành.”
“Điều hành? Tớ không hiểu lắm.” Đồng Kỳ Anh khẽ cau mày.
Lý Nhã Uyên nói đùa: “Chính là việc quản lý công việc nội bộ của tập đoàn.”
“Cậu nói cho tớ biết những điều này vì đã coi tớ như người ở đây, có đúng không?” Đồng Kỳ Anh ngập ngừng hỏi.
Lý Nhã Uyên mỉm cười và gật đầu và sau đó nói: “Tất nhiên rồi.”
“Vậy tại sao cậu Tư lại đến sống ở đây?” Đồng Kỳ Anh hơi khó hiểu.
Lý Nhã Uyên tiếp tục nói: “Tớ nghe nói rằng anh ta đã giết một nhân vật cộm cán và bị truy nã khắp thế giới. Trong thời gian này anh ta đến đây để thoát khỏi cơn bão truy nã. Pháo đài cổ này được bảo vệ nghiêm ngặt và có các vệ tinh che chắn trên bầu trời. Không thứ công nghệ cao cấp nào có thể quét đến đây được.”
Vì vậy, đây là lý do tại sao anh cả không thể tìm thấy chỗ này sao? Vậy máy định vị nano trên vai cô không phải là vô dụng rồi sao?
“Ồ.” Đồng Kỳ Anh trầm ngâm đáp: “Xem ra, cả đời này tớ thật sự không thể đi ra ngoài rồi.”
“Tớ thấy ở đây thật tốt. Tớ không phải lo lắng về thức ăn hay quần áo và tớ có thể lo cho cuộc sống hàng ngày của cậu Thập.” Lý Nhã Uyên cười một cách ngọt ngào.
Đồng Kỳ Anh nhìn Lý Nhã Uyên, không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn bã thay cho cô ấy.
Cô ấy thậm chí vì tình yêu mà không cần đến tự do. Truyện Trinh Thám
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Cậu mau dậy đi, tắm rửa xong thay quần áo rồi cùng tớ đi đưa bữa sáng cho họ. Ăn sáng xong cậu phải phụ trách cuộc sống hàng ngày của cậu Tư đó.” Lý Nhã Uyên mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh khó hiểu hỏi: “Tại sao tớ phải phụ trách chứ?”
“Cậu Bát đã sắp xếp như vậy. Tối hôm qua lúc cậu Thập đưa cậu trở về, cậu Bát và cậu Tư đều ở đó, nhưng cậu Bát lại không đồng ý nhận cậu vào. Tớ đã nói tớ không thể phục vụ cùng lúc ba người bọn họ, vì thế cậu Tư nói muốn cậu tới phục vụ chăm sóc cho anh ta. Lúc này cậu Bát mới đồng ý giữ cậu lại.” Lý Nhã Uyên đáp.
“Câu Bát và cậu Tư có quan hệ rất tốt sao?” Đồng Kỳ Anh kinh ngạc.