Lý Nhã Uyên mỉm cười nói: “Quan hệ có tốt hay không thì tớ không biết, tớ chỉ biết là năm năm trước cậu Tư đã từng cứu mạng cậu Bát, cho nên cậu Tư cũng coi như ân nhân cứu mạng của cậu Bát.”
“Thì ra là như vậy? Đến bây giờ Đồng Kỳ Anh mới hiểu được, nhưng nếu như cậu Bát mà biết được cậu Tư của hiện tại chính là anh cả Phó Quân Tiêu thì chẳng phải anh cả sẽ rất nguy hiểm sao?
“Được rồi, đừng đứng ngẩn ra đó nữa, mau đi đánh răng rửa mặt đi.” Lý Nhã Uyên lại thúc giục cô.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới chịu xuống giường, sau khi đã đánh răng và thay quần áo bước ra, trông thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn tối thui như cũ thì không khỏi liếc nhìn đồng hồ trên tường một cái.
Mới năm giờ sáng!
Không đợi cô kịp phản ứng, Lý Nhã Uyên đã đưa cho cô một bộ đàm rồi kéo tay cô dắt cô ra khỏi cửa.
“Mỗi ngày thức dậy lúc bốn giờ rưỡi, sau đó chúng ta phải vào bếp làm bữa sáng. Khi ông chủ dậy sẽ gọi chúng ta thông qua bộ đàm, tiếp đó chúng ta phải dọn bữa sáng vào phòng cho ông chủ, chuẩn bị quần áo cho ông chủ, sau đó là thu dọn phòng, giặt quần áo,... Dù sao thì cứ làm theo sự sắp xếp của ông chủ là được.” Lý Nhã Uyên cứ luyên thuyên cả đống quy định cứng nhắc, còn Đồng Kỳ Anh chỉ nghe cũng không lên tiếng nói gì.
Sau khi đi vào phòng bếp, Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Lý Nhã Uyên đã chuẩn bị tổng cộng bảy phần thức ăn cho bữa sáng thì không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tớ và cậu cộng thêm cậu Thập, cậu Bát, cậu Tư cũng chỉ có năm người, cậu chuẩn bị đến bảy phần thức ăn làm gì?”
“Còn một đôi vợ chồng đang điều chế thuốc trong pháo đài cổ nữa. Trong tay của Lý Nhã Uyên đang cầm một cái muôi để múc canh trong nồi ra.
Đồng Kỳ Anh buột miệng nói ra chuyện đầu tiên mà cô nghĩ đến trong đầu: “Pháo đài cổ này chuyên để điều chế thuốc độc sao?“.
“Phốc” một tiếng, Lý Nhã Uyên phì cười nói: “Bọn họ không phải đang chế thuốc độc, mà là đang nghiên cứu thuốc giải.”
“Thuốc giải? Thuốc giải gì vậy?” Đồng Kỳ Anh thắc mắc hỏi.
Nụ cười của Lý Nhã Uyên dần thu lại, trả lời cô với vẻ mặt đầy phiền muộn: “Tớ cũng không biết chính xác là thuốc giải của loại độc gì, chỉ nghe dược sĩ Hà nói anh ta và vợ của anh ta chỉ đang phụ trách nghiên cứu một loại thuốc để giảm bớt tác dụng phụ của “thuốc giải“. Nói tóm lại, phòng điều chế thật sự không nằm trong pháo đài cổ, vì hai người bọn đã phạm phải chuyện gì đó mới đến pháo đài đó “bán mạng cho ông Mạo“.
“Ồ, thì ra là vậy. Đồng Kỳ Anh có chút không yên lòng, sao lại liên quan đến “thuốc” chứ?
Bọn họ đang nghiên cứu loại thuốc gì? Mà anh cả đang điều tra loại thuốc gì?
Đồng Kỳ Anh âm thầm suy đoán ở trong lòng, lần này cô đã lún hơi sâu vào vũng bùn này, bây giờ có hối hận chắc cũng không còn kịp nữa, chỉ đành đi một bước rồi tính một bước vậy.
Ở trong pháo đài cổ này, phòng bếp và phòng ăn được nối liền với nhau, Đồng Kỳ Anh giúp Lý Nhã Uyên dọn bữa sáng lên bàn xong thì một đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi đến.
Lúc nhìn thấy Đồng Kỳ Anh thì vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên, lúc Đồng Kỳ Anh vô tình ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ cũng ngẩn người như hoá đá.
Nơi này không chỉ là vũng bùn mà còn gặp phải oan gia ngõ hẹp, hóa ra vợ chồng dược sĩ mà Lý Nhã Uyên đang đề cập chính Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như. Cũng đúng, cả hai người bọn họ đều học chuyên ngành hóa sinh hơn nữa còn là bạn cùng lớp, trở thành nhà điều chế sau khi tốt nghiệp cũng không phải chuyện gì quá ngạc nhiên.
“Được.” Lý Nhã Uyên nở một nụ cười lịch sự.
Sau khi Hà Tuân Định kéo Lâm Ánh Như rời khỏi phòng bếp thì Lý Nhã Uyên liền nhịn không được mà lên tiếng buôn chuyện: “Chuyện giữa các cậu là sao vậy?”
“Tớ và Hà Tuân Định là bạn học thời cấp ba, khi vào năm nhất đại học đã sống cùng nhau nhưng lại không học cùng trường đại học. Trong lúc hẹn hò với tớ anh ta còn quen thêm một cô bạn gái khác nữa, sau khi tớ biết chuyện thì chúng tớ đã chia tay Đồng Kỳ Anh từ từ kể lại, trong đôi mắt trong veo không hề chứa đựng một tia cảm xúc khác thường nào, giống như đang thuật lại một chuyện râu ria không đáng nhắc đến vậy.
- -------------------