“Để tớ nói cho cậu nghe, tớ thực sự không thích cái cô Lâm Ánh Như này chút nào. Lúc cô ta vừa mới đến đã dám sai bảo tớ. Nếu cậu Thập không ra mặt thì chắc cô ta đã sớm ngồi lên đầu tớ rồi” Lý Nhã Uyên phẫn nộ nói.
Đồng Kỳ Anh ngồi xuống bàn ăn, mỉm cười nói: “Chúng ta cùng một phe, tớ cũng không thích cô ta”
“Đương nhiên” Lý Nhã Uyên vừa nói vừa bưng bữa sáng của mình, ngồi đối diện với Đồng Kỳ Anh.
“Vì sao hai người bọn họ lại ở đây?” Hai tay Đồng Kỳ Anh cầm bánh sandwich, cắn một miếng vừa nhai vừa nói không rõ lời.
Cũng may Lý Nhã Uyên cùng cốcó chung chuyện: “Khi bọn họ còn học đại học, thay ông Mạo' thả khí thải ra vườn trường, kết quả bị phát hiện. Bọn họ hợp tác với nhau, dẫn theo mấy tên xã hội đen, đánh người đó đến chết. Sau đó, cảnh sát đã tìm thấy chứng cứ rồi phát lệnh truy nã bọn họ. Rồi hai người bọn họ đến cầu xin ông Mạo. Ông Mạo thấy cả hai đều là sinh viên đạt thành tích cao ngành hóa sinh, biết cách bào chế thuốc nên thu nhận bọn họ về dưới trướng của mình”
Sau khi Lý Nhã Uyên nói xong, cả thể xác cùng tinh thần của Đồng Kỳ Anh đều bị sốc, đột nhiên cả người cô như đông cứng, bất động, ngay cả khuôn mặt cũng mất đi biểu cảm.
Quả nhiên bọn họ là người giết Mã Anh Vũ!
“Kỳ Anh, cậu không sao chứ?” Lý Nhã Uyên duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay Đồng Kỳ Anh, lắc nhẹ.
Đồng Kỳ Anh tỉnh táo lại, buồn bã trả lời: “Người đàn ông bị bọn họ giết là một người bạn đối xử rất tốt với tớ”
“Xem ra đúng cậu cùng bọn họ quả thực là oan gia ngõ hẹp” Lý Nhã Uyên không khỏi thở dài, ngừng một lát lại an ủi nói: “Kỳ Anh, cậu cũng đừng quá buồn. Hai người bọn họ ở đây, nhất định cũng không có tự do. Hơn nữa, nếu họ không thể chế ra loại thuốc mà ông Mạo' cần, ông Mạo nhất định sẽ giết bọn họ, cũng coi như trả thù thay cho người bạn kia của cậu”
Thay vì để bọn họ bị ông Mạo giết chết, tớ lại càng hy vọng họ sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, ngồi tù, chuộc mạng” Đồng Kỳ Anh nhíu mày nhìn xuống.
Lúc này Lý Nhã Uyên mới im lặng.
Bởi vì cô ấy hiểu rõ suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh.
Dù sao Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như đều là những người không có tự do, không được nắm giữ quyền sinh tử trong tay. Tại sao Kỳ Anh lại mong bọn họ vào tù?
Có lẽ do hai người không cùng một tư tưởng và quan niệm, nên cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Sau khi hai người tự giải quyết xong bữa sáng, liền đi phục vụ “ông chủ” của mỗi người.
Đồng Kỳ Anh bưng bữa sáng, trên đường đến phòng cậu Tư thì tình cờ gặp Hà Tuân Định đang hút thuốc ở góc hành lang của lâu đài cổ.
Anh ta dựa vào tường, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải kẹp điếu thuốc đặt giữa môi hút một ngụm, sau đó bỏ tay xuống rồi phun ra vòng khói trong miệng.
Đồng Kỳ Anh chỉ liếc nhìn anh ta, lúc cố định giả bộ xem như không thấy rồi rời đi, Hà Tuân Định lại đột nhiên gọi cô lại
“Kỳ Anh, chúng ta thật sự rất có duyên đấy” Hà Tuân Định nhếch môi, vùng cằm xanh xao cũng thể hiện ra được những thăng trầm trong cuộc sống của anh ta trong ba năm qua.
Rõ ràng anh ta và cô bằng tuổi nhau, nhưng bộ dạng của anh ta bây giờ giống như lớn hơn cô cả mười tuổi vậy.
“Trong mắt anh, tiền bạc quan trọng hay mạng sống quan trọng?” Đồng Kỳ Anh dừng lại, nghiêng người nhìn về phía Hà Tuân Đinh
Hà Tuân Định trả lời không chút do dự: “Tiền bạc!” Sau khi ngập ngừng, anh ta bênh vực cho chính mình: “Tôi nghèo đến phát Sợ rồi!”
“Đáng đời anh bị dồn đến loại hoàn cảnh này”
Đồng Kỳ Anh đi đến trước cửa phòng của cậu Tư rồi gõ cửa, bởi vì cửa được khép hờ, bên trong vang lên tiếng “mời vào”, cô liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Khóa cửa lại”
Vừa mới bước vào cửa, cậu Tư liền ra lệnh.
Đồng Kỳ Anh nghe theo, xoay người đóng cửa lại rồi khóa lại, nhưng ngay khi vừa khóa xong, một cảm giác áp bức rõ ràng từ sau lưng cổ truyền đến.
Một giây tiếp theo, một vật cứng đập vào sau cổ cô, cô sợ đến mức không dám nhúc nhích.
- -------------------